"Đừng hòng giả chết với ta!" Thịnh Lang Hoàn trầm giọng.

Chỉ là sau khi Thịnh Lang Hoàn nói xong, Vân Trân không chỉ không ngừng họ, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng. Cuối cùng, ngay cả nội thị giữ chặt nàng cũng theo bản năng buông tay.

Nội thị buông tay, Vân Trân ngã xuống đất, mặt dán trên nền gạch.

Cho dù trong cung điện của Thịnh Lang Hoàn luôn đốt than, ấm áp hơn bên ngoài rất nhiều, nhưng cứ thế dùng mặt dán lên nền gạch, vẫn sẽ cảm thấy lạnh lẽo.

Lạnh đến thấu xương.

Vân Trân biết đây không phải do trời lạnh, mà là Từ Bi Độ trong cơ thể nàng phát tác.

Đúng là... Đáng chết...

Thế mà vào ngay lúc này.

Nàng nỗ lực muốn mở to mắt, nỗ lực muốn bỏ dậy, nhưng trên lưng như có tảng đá đè nặng, căn bản không nhúc nhích được. Lồng ngực rất khó chịu, mỗi lần hít thở như có kim đâm vào.

"Nè... Ngươi đang làm gì đấy? Mau quỳ lên!" Ô Châu thấy Vân Trân như sắp ngất đi, liền tới trước mặt nàng, nhấc chân đá vào bụng nàng một cái.

Có điều, Vân Trân cũng không có phản ứng, thậm chí sắc mặt càng khó coi.

"Tiểu thư?" Ô Châu nhìn Thịnh Lang Hoàn, có lẽ quá luống cuống, cho nên trực tiếp gọi cách xưng hô trước khi Thịnh Lang Hoàn xuất các.

Thịnh Lang Hoàn cau mày, đi đến trước mặt Vân Trân, liếc nhìn Ô Châu. Ô Châu hiểu ý, trực tiếp sai nội thị lật Vân Trân qua, để Thịnh Lang Hoàn nhìn rõ dáng vẻ lúc này của nàng.

"Tiểu thư, chắc ả sẽ không chết thật đấy chứ? Nhìn bộ dáng hình như rất thảm. Lỡ đến lúc đó chết ở chỗ chúng ta thì phải làm sao đây?" Ô Châu hoang mang.

Thịnh Lang Hoàn nhíu mày càng chặt.

Rất nhanh, nàng ta hừ lạnh một tiếng với Vân Trân, hạ lệnh: "Không cần lo cho ả! Ả xưa nay quỷ kế đa đoan, y thuật lại lợi hại, ai biết ả có phải đang ngụy trang hay không! Hiện tại, chúng ta tên đã lên dây, không thể không bắn! Mau mang thuốc tới đây, tự ta đút ả uống, cũng coi như trả lại 'ân tình' hôm đó cho ả."

"Vâng, nô tỳ đi ngay."

Nói xong, Ô Châu xoay người ra sau bình phong.

Rất nhanh, nàng ta quay lại, trong tay bưng một chén thuốc màu đen.

Ô Châu đưa chén thuốc cho Thịnh Lang Hoàn.

Sau khi Thịnh Lang Hòa nhận lấy, Ô Châu lại cùng hai nội thị đè Vân Trân lại, mở miệng nàng ra. Sau đó, Thịnh Lang Hoàn bưng chén thuốc đưa tới bên miệng Vân Trân, trực tiếp rót nước thuốc màu đen vào trong miệng nàng.

Vân Trân ngửi thành phần thuốc, muốn giãy giụa, nhưng hai bên đều có người giữ chặt.

"Khụ khụ khụ... Khụ khụ..." 

Nước thuốc từ miệng chảy vào trong cổ áo.

"Giữ ả lại cho ta!" Thịnh Lang Hoàn lớn tiếng, vừa nói vừa rót thuốc vào miệng Vân Trân.

Không bao lâu, chén đã thấy đáy.

"Khụ khụ khụ... Ngươi..."

Ô Châu và nội thị buông Vân Trân ra, Vân Trân ôm cổ, dùng sức ho, muốn tống thứ thuốc kia ra.

"Đừng phí sức nữa! Thuốc này đã vào phế phủ, không ho ra được!" Thịnh Lang Hoàn đưa chén thuốc cho Ô Châu, sau đó đứng trước mặt Vân Trân, từ trên cao nhìn xuống, nói. Nói xong, nàng ta chỉ huy nội thị bên cạnh nâng Vân Trân vào giường bên trong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play