"Bên kia chuẩn bị ổn thỏa chưa?" Thịnh Lang Hoàn hỏi.

"Đã xong xuôi, nương nương." Ô Châu trả lời.

"Vậy thì tốt." Thịnh Lang Hoàn híp mắt.

Nàng ta phải bắt Vân Trân gánh chịu ngàn làn vạn lần thống khổ nàng ta phải chịu.

Nàng ta muốn nàng biết, Thịnh Lang Hoàn này không dễ bị bắt nạt như vậy!

...

Ban đêm, hoàng đế lật thẻ bài của Thịnh Tiệp Dư ở Tử Vân Cung.

Nội thị phụ trách thị tẩm nâng "Thịnh Tiệp Dư" đến Hoa Thanh Cung của hoàng đế.

Vừa lúc sáng hôm đó, phía Nam xảy ra bão tuyết, tin tức truyền về kinh thành, hoàng đế giận dữ, triệu tập hoàng tử và đại thần thảo luận. Sau khi hạ triều, sự việc vẫn chưa được giải quyết, hoàng đế lại gọi họ tới Ngự Thư Phòng tiếp tục đàm luận.

Mãi đến giờ Tuất, ông ta mới về Hoa Thanh Cung.

Mà lúc này ở một nơi khác.

Từ buổi sáng, sau khi đến Tử Vân Cung của Thịnh Lang Hoàn, Vân Trân không hề trở về.

Tử Thị ban đầu không biết, mãi đến giờ Vân Trân mỗi ngày uống thuốc, còn không thấy nàng đâu, Tử Thị mới đi hỏi cung nữ này thường chiếu cố Vân Trân.

Cung nữ kia nói Vân Trân tới Tử Vân Cung.

Tử Thị tính toán thời gian, trong lòng thầm kêu "Không ổn rồi".

Vân Trân đi Tử Vân Cung đã hai canh giờ.

Nàng biết Vân Trân là người đúng mực, rõ ràng nửa canh giờ trước nên là thời gian nàng ấy uống thuốc, nàng ấy không thể ở Tử Vân Cung lâu như vậy mà không về.

Nếu đã qua hai canh giờ nàng ấy vẫn chưa về, vậy tất nhiên là đã xảy ra chuyện.

Nhưng Tử Vân Cung là nơi ở của Thịnh Tiệp Dư, Tử Thị cho dù là Thanh Hiếu huyện chúa cũng không thể tự tiện xông vào.

Nhưng nàng thật sự lo lắng, đành phải phái người canh giữ ngoài Tử Vân Cung, nếu Vân Trân xuất hiện, lập tức về báo.

Nhưng một canh giờ qua, vẫn không thấy bóng dáng Vân Trân.

Tử Thị thể thể ngồi yên nữa, cố ý phái người tới Tử Vân Cung hỏi hành tung của Vân Trân. Người phái đi trở về chuyển lời của Thịnh Tiệp Dư, nói là cung nữ Ô Châu nói hai canh giờ trước cung nữ Vân Trân đã rời khỏi Tử Vân Cung.

Còn về việc sau khi nàng ấy rời khỏi Tử Vân Cung đi đâu, bọn họ không biết.

Tử Thị nghe xong, càng thêm nghi hoặc.

Nàng không biết có nên tin Ô Châu hay không.

Nhưng về phương diện khác, nàng cũng biết Vân Trân không phải cung nữ bình thường.

Cung nữ bình thường mất tích còn có thể gióng trống khua chiêng phái người đi tìm, nhưng bây giờ đổi thành Vân Trân, Tử Thị không biết nàng đã gặp chuyện gì, hay là có chuyện khác cần đi làm.

Cuối cùng, Tử Thị chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.

Gần đến chạng vạng, Vân Trân vẫn chưa về.

Tử Thị vội phái người đến Càn Nguyên Cung bẩm báo chuyện Vân Trân mất tích với Lục hoàng tử Triệu Húc. Nhưng người phái đi lại về nói, sau khi hạ triều, Lục hoàng tử Triệu Húc cùng những hoàng tử khác và đại thần tới Ngự Thư Phòng của bệ hạ, đến nay vẫn còn ở Ngự Thư Phòng, chưa trở về!

Đến lúc này, Tử Thị hoàn toàn bất an!

Vân Trân chắc chắn đã xảy ra chuyện.

Nhưng Tử Vân Cung không phải nơi nàng có thể tùy tiện vào.

Cuối cùng, nàng đành phải tự mình đến gần Ngự Thư Phòng, chờ ở con đường Triệu Húc khi ra nhất định phải đi.

Mãi đến khi trời sắp tối, Triệu Húc rốt cuộc mới ra khỏi Ngự Thư Phòng.

"Điện hạ!"

Khi đó, bên cạnh Triệu Húc còn có những người khác.

Tử Thị không quản nhiều như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play