Vân Trân nhìn Thịnh Lang Hoàn.

"Ta thấy ngươi hoàn toàn không hề cảm thấy áy náy với ta!" Thịnh Lang Hoàn thịnh nộ nhìn Vân Trân, lạnh giọng, "Ngay cả chút việc nhỏ này ngươi cũng không muốn làm! Như thế xem ra, ta không thể mềm lòng với ngươi nữa."

Mềm lòng?

Mềm lòng gì?

Vân Trân sửng sốt.

"Người đâu!"

Nàng còn chưa kịp hoàn hồn, Thịnh Lang Hoàn đã gọi người.

Lập tức có bốn năm nội thị đẩy cửa đi vào.

Vân Trân nhìn đám nội thị thế tới rào rạt, theo bản năng lùi một bước, ngón tay sờ bên hông.

"Đè ả lại cho ta!" Thịnh Lang Hoàn chỉ vào Vân Trân, quát lớn.

Dứt lời, những nội thị kia liền bao vây Vân Trân lại, muốn bắt nàng.

"Tiệp Dư, người muốn làm gì vậy? Dù nói thế nào thì nơi này vẫn là hoàng cung! Nô tỳ là cung nữ của Hoa Thanh Cung, là người bệ hạ an bài đến hầu hạ Thanh Hiếu huyện chúa. Cho dù người có gì bất mãn với nô tỳ cũng nên thông báo với Thanh Hiếu huyện chúa một tiếng, chứ không phải trực tiếp xử lý cung nữ hầu hạ huyện chúa!"

Vân Trân ôm bên hông, vừa tránh né đám nội thị kia, tìm cơ hội đào tẩu, vừa nói với Thịnh Lang Hoàn.

Thịnh Lang Hoàn vừa nghe nàng nhắc tới Thanh Hiếu huyện chúa, không khỏi cười lạnh.

"Hừ, ngươi cho rằng ngươi đem Thanh Hiếu huyện chúa ra thì ta sợ à? Ngươi cũng tự xưng mình là nô tỳ, vậy ngươi nên biết, ngươi chẳng qua là cung nữ nhỏ nhoi, cho dù ta xử trí ngươi, Thanh Hiếu huyện chúa không vui, đến cáo trạng trước mặt bệ hạ, vậy ngươi cũng chỉ là một nô tỳ mà thôi. Chẳng lẽ ngươi cho rằng bệ hạ sẽ vì một cung nữ như ngươi mà xử trí tiệp dư nương nương là ta sao?" Nói tới đây, Thịnh Lang Hoàn vung tay lên, "Các ngươi còn ngây ra đó làm gì? Mau bắt ả lại cho ta!"

Nội thị xông tới đè Vân Trân lại.

Vân Trân có thể tránh được, nhưng bỗng lúc này, bệnh cũ tái phát, nàng bắt đầu ho khan. Cứ như vậy, nàng bị nội thị bắt lại, áp giải tới quỳ xuống trước mặt Thịnh Lang Hoàn.

Thịnh Lang Hoàn được Ô Châu dìu tới trước mặt Vân Trân, vươn một ngón tay nâng cằm nàng lên, châm chọc: "Trốn sao? Ngươi muốn trốn sao? Ta xem ngươi có thể trốn đi đâu? Xem ngươi có thể kiêu ngạo thành bộ dáng gì?"

Vân Trân trừng mắt.

"Có phải ngươi đang nghĩ cho dù ta bắt ngươi lại thì có thể làm gì ngươi đúng không? Ta phái người tới chỗ Thanh Hiếu huyện chúa đưa thiệp mời cho ngươi, bị người ta nhìn thấy, cũng chẳng phải bí mật gì. Cho nên nếu ngươi chết ở đây, khẳng định ta không thoát khỏi liên quan. Nếu ngươi nghĩ như vậy, quả thật không sai, ta sẽ không giết ngươi. Bởi vì ta sẽ đem thống khổ gấp bội lần trả lại cho ngươi!"

Vân Trân khiếp sợ.

"Khụ khụ..."

Sắc mặt lập tức trắng bệch.

Thịnh Lang hoàn thấy vậy, chán ghét nhíu mày, như sợ hãi bị lây ôn dịch, buông tay ra, lùi hai bước.

"Đúng là ghê tởm." Ô Châu đưa khăn cho Thịnh Lang Hoàn, sau đó trừng mắt liếc nhìn Vân Trân một cái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play