Sau khi tìm được việc làm thêm, Sơ Nhất cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, từ lúc rời nhà đến giờ cậu chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình, không thể không đi làm, đây là sự kiên trì của cậu, không có thu nhập còn đáng sợ hơn cả bị đuổi học, dù cho cậu biết rằng Yến Hàng sẽ không để cậu chết đói.
Thế nhưng điều mà cậu cảm thấy vô cùng biết ơn Yến Hàng chính là Yến Hàng chưa bao giờ nói em dùng tiền của anh đi, cùng lắm chỉ bảo cho mượn, hơn nữa cũng sẽ hẹn thời gian trả lại.
Thỉnh thoảng còn cực kỳ vô lý mà bắt cậu tặng quà, đòi cậu mời ăn uống, tuy rằng cậu sẽ đau lòng không hiểu vì sao lại bị Yến Hàng tiêu hết tiền, nhưng thực ra cũng cảm thấy rất thỏa mãn.
Tết Nguyên đán, đám người ký túc bảo nhau góp tiền mua quà cho thầy giáo, cậu còn vô cùng hào phóng góp 100 tệ.
Trước đây đến hộp thuốc mỡ trị bỏng giá mười mấy tệ còn không nỡ mua, bây giờ có thể vung tay xòe ra đến năm mươi tệ ... Không không không, năm mươi tệ vẫn đáng giá lắm.
Tô Bân không tham gia hoạt động góp tiền mua quà của bọn người ký túc xá, mọi người cũng không để ý nó, bọn họ gom góp xong tiền liền giao nhiệm vụ mua quà cho Chu Xuân Dương, cậu ta rất có kinh nghiệm trong chuyện này.
Chu Xuân Dương mua son môi cho giáo viên nữ, mua thuốc lá cho giáo viên nam.
"Son môi có được không?" Cao Hiểu Dương có chút bận tâm, "Nhỡ đâu các cô không thích mã màu đó?"
"Cậu còn biết mã màu cơ," Chu Xuân Dương nở nụ cười, "Wechat của giáo viên kết bạn cũng lâu rồi, bình thường cũng có ít nhiều thông tin, thích son môi nào hơn nửa sẽ đăng lên vòng bạn bè, cứ theo thế mà mua là được."
"Thế còn chương trình dạ hội năm mới của chúng ta thì sao?" Hồ Bưu nói.
"Đừng nói là cử Sơ Nhất lên biểu diễn tháo lắp động cơ tốc độ cao nhé." Cao Hiểu Dương nói.
"Cút nha." Sơ Nhất nói.
"Ngô Húc biết kéo đàn accordion," Lý Tử Cường nói, "Lên đó kéo một bài là được chứ?"
"Một mình tôi á?" Ngô Húc nói, "Nhỡ đâu căng thẳng quá, kéo được một nửa liền run lẩy bẩy thì biết làm sao bây giờ ..."
"Cậu nói vậy không đúng," Chu Xuân Dương nói, "Kéo một nửa rồi sẽ không run lẩy bẩy đâu, cậu nên nói nhỡ run lẩy bẩy kéo không nổi thì biết làm sao bây giờ."
"Mang theo ống, thụt" Sơ Nhất nói.
(chính là ống thụt dùng khi bị táo bón đó, còn tại sao lại mang theo cái này thì mình không hiểu ạ T.T)
"Ống... Mẹ nó," Ngô Húc ngẩn tò te, "Sơ Nhất cậu thực sự là ..."
Một đám người cười lăn cười bò, dồn dập lên tiếng rằng đồng ý góp tiền mua ống thụt cho Ngô Húc.
Sau một trận cười điên cuồng, tất cả mọi người đạt được nhất trí rằng không thể để một mình Ngô Húc gánh vác toàn bộ áp lực của 403, bọn họ sẽ đồng lòng cùng nhau lên sân khấu.
Góp tiền mua quà cho giáo viên Tô Bân không tham gia vì với tính cách của Chu Xuân Dương, lúc tặng quà cho giáo viên sẽ không nói cụ thể rằng có phần quyên góp của Tô Bân trong đó, nhưng lên sân khấu biểu diễn Tô Bân sẽ tham gia, dù sao mọi người còn nhìn thấy hắn có tham gia hoạt động của ký túc xá hay không.
Cũng chỉ còn có mấy tháng nữa là đi thực tập, người trong ký túc cũng lười chành chọe với Tô Bân.
Sơ Nhất rất háo hức, lập tức gọi điện thoại cho Yến Hàng báo cáo.
Mấy ngày Tết nhất này Yến Hàng bận đến nỗi bước đi chân cũng không chạm đất, giúp việc lặt vặt cho lão đại hoặc lúc lão đại quá bận sẽ làm giúp mấy món nguội và đồ điểm tâm.
Tuy rằng rất bận nhưng ngược lại hắn không hề phàn nàn, lão đại càng giao việc cho hắn, cơ hội của hắn càng nhiều, một lần cũng không thể bỏ qua.
Đây có lẽ là công việc nghiêm túc nhất mà hắn muốn làm tốt trong 20 năm lười biếng vừa qua.
Hôm nay trường Sơ Nhất tổ chức dạ hội năm mới, Sơ Nhất cũng lên sân khấu, nghe đâu là lần đầu tiên chính thức lên sân khấu trong suốt mười bảy năm cuộc đời của Chó đất.
"Trước đây có lần cả, cả lớp lên hợp, xướng," Sơ Nhất nói, "Tất cả mọi người đi, đi lên, cuối cùng bục thiếu, thiếu chỗ, em liền bị gọi, xuống."
Đối với Chó đất, người chỉ vì thiếu chỗ trên sân khấu mà bị giáo viên loại khỏi tiết mục hợp xướng, việc cả phòng ký túc lên sân khấu biểu diễn là một sự kiện cực kỳ trọng đại.
Yến Hàng bảo Sơ Nhất tìm người quay video lại, biểu diễn xong thì gửi qua cho hắn xem.
Sơ Nhất trước khi lên sân khấu còn nhắn tin cho hắn nói phải lên rồi, rất hồi hộp.
Yến Hàng cũng không kịp đọc, mãi đến lúc được nghỉ sau đợt bận bịu buổi trưa hắn mới mở điện thoại, nhìn thấy mấy tin nhắn Sơ Nhất gửi đến cùng video bọn họ biểu diễn.
- Diễn xong rồi
- Hồi hộp quá đi à em toàn thân cứng đờ, lên sân khấu rồi em còn muốn quay xuống
- Nhưng hiệu ứng rất rất tốt nhiều người vỗ tay hò hét lắm
- Còn có rất nhiều người quay video, trường học cũng quay, sau này sẽ phát cho bọn em
- Lát nữa anh tan làm rồi thì tới tiệm trà sữa đợi em, em mời anh ăn đồ nướng
Yến Hàng cười cười, mấy người ký túc xá bọn họ biểu diễn ở chương trình như thế còn có thể có rất nhiều người vỗ tay hò hét? Vậy cái chương trình đó có bao nhiêu tiết mục cơ chứ.
Đám người 403 nhìn qua không thấy ai có nổi một tế bào văn nghệ nào, Ngô Húc kéo đàn accordion cũng chỉ có thể kéo "Tình bạn thiên trường địa cửu", coi như có thể kéo bài nào đó phức tạp hơn đi nữa thì bọn họ cũng chẳng ai có thể hát đệm ... Chỉ có thể để Sơ Nhất "Một con vịt" hát Tình bạn thiên trường địa cửu sao?
Yến Hàng nhanh chóng mở video ra, đây chính là thời khắc lịch sử trọng đại đó.
Video bắt đầu từ giới thiệu tiết mục, người dẫn chương trình là một tiểu cô nương, nói không nhiều nhưng khuôn mặt xinh xắn, vóc dáng cũng đẹp, khi cô gái giới thiệu "Tốp ca khí tu ký túc xá 403" toàn trường bắt đầu hú hét, tiếng gào thét chói tai hầu như là giọng con gái.
Chậc
Yến Hàng lập tức hiểu được thế nào gọi là hiệu ứng chương trình rất tốt.
Mấy tiếng gào thét này đều là hướng về phía Sơ Nhất và Chu Xuân Dương.
Ai da da.
Yến Hàng đột nhiên muốn thò tay vào trong video móc Chu Xuân Dương đang đi lên sân khấu ra ngoài đánh một trận.
Ngô Húc ôm đàn accordion ngồi chính giữa, bảy người còn lại mất tới một phút mới anh đẩy tôi chen đứng được thành hình vòng cung phía sau lưng Ngô Húc.
"Ui da sao không cho Cẩu ca với Chu Xuân Dương đứng cạnh nhau vậy chứ!" Người quay video có chút tiếc nuối nói một câu.
Thế mà dám nhờ một tiểu cô nương quay video giùm, hơn nữa lại còn là CP fan!
Xì!
Yến Hàng lần thứ hai cảm thấy nhất định phải đánh chết Chu Xuân Dương.
Lần trước đánh Tô Bân lẽ ra nên lôi theo cả Chu Xuân Dương.
Trong video bắt đầu có tiếng nhạc, điện thoại quay video âm thanh không tốt lắm, Ngô Húc vẫn ngồi đó kéo đàn, tuy rằng chỉ nghe thì cũng không xác định được là trình độ nào, nhưng bên dưới có rất nhiều người cổ vũ.
Khúc nhạc dạo qua đi, hợp xướng bắt đầu.
Chắc chắn trước đấy không từng tập dượt qua, bắt nhịp mãi cùng ko vào được.
Bảy người, mỗi người một phách nên ít nhất chia thành ba nhóm mở miệng, sau đó Ngô Húc không thể không giảm tốc độ kéo đàn để điểu chỉnh lại, phối hợp với phần tốp ca của đám phía sau.
Cuối cùng cũng không lạc nhịp, nhưng cũng không nghe ra được là ai với ai hát.
Điểm thần kỳ chính là Yến Hàng không hề nghe thấy tiếng hát như tiếng đọc kinh của Sơ Nhất.
Đương nhiên cũng có thể là bị tiếng hò hét chói tai át đi mất, trong video tất cả đều là tiếng gào thét, tiểu cô nương đang quay chắc cũng cực kỳ kích động, còn vừa la hét nhảy nhót vừa cầm điện thoại vẫy vẫy, mấy lần ống kính đảo qua đảo lại làm Yến Hàng muốn say xe luôn.
Xem video xong Yến Hàng liền nhắn tin cho Sơ Nhất.
- Xem xong rồi, hiệu ứng tốt thật
- Đúng không! Nữ sinh bên sư phạm mầm non đàn dương cầm cực kỳ hay mà cũng không được vỗ tay nhiều như bọn em đâu!
Ngớ ngẩn, tất nhiên là không rồi, người ta là con gái, cũng không có CP!
- Không nghe thấy tiếng em đọc kinh nhỉ?
- Em không lên tiếng, em lên chỉ mở miệng thôi, sau đó nhép theo là được
Yến Hàng đọc tin nhắn, cười ra tiếng.
Tan làm hắn đi thẳng tới tiệm trà sữa, nhìn thấy Sơ Nhất đang làm trà sữa cho khách hàng liền rất muốn cười.
"Hàng ca," Bội Khánh nhìn thấy hắn, hỏi thăm một chút, "Mang bánh su kem đến ạ?"
"Cô sao lại thèm đến thế hả," Yến Hàng nở nụ cười, "Hết Tết nguyên đán mới có thời gian làm mấy thứ này."
"Không sao đâu ạ, em đặt trước 8 cái, em 4 cái, Tiểu Kỳ 4 cái nha." Bội Khánh cười nói.
"Được." Yến Hàng gật đầu.
Sơ Nhất pha trà sữa xong, cười híp mắt đi tới: "Thế, nào?"
"Hơi bị xịn đó," Yến Hàng nhỏ giọng nói, "Cẩu ca đến đây, đầu lắc lắc một cái cho anh xem nào."
Sơ Nhất không do dự dù chỉ một chút, lập tức bắt đầu lắc trái lắc phải: "Như này á."
Yến Hàng cười không ngừng được, cố gắng nói: "Được, Chó ngốc."
Hôm nay việc làm ăn của tiệm trà sữa rất tốt, để không ảnh hưởng đến người khác, cũng thuận tiện nói chuyện với Sơ Nhất, Yến Hàng không ra bàn bên kia ngồi mà vẫn đứng dựa vào bên cạnh quầy từ từ uống trà sữa.
Uống hết một ly hắn gõ gõ xuống bàn: "Thêm một ly khoai môn hoa hồng, size lớn không đá nửa đường."
Sơ Nhất nhìn hắn, hắn liền nói một câu: "Vẫn là em trả tiền."
"Hai ly size lớn," Sơ Nhất nhìn hắn chằm chằm, nhỏ giọng nói, "Gần ba, mươi tệ! Đủ ăn một bàn đồ, đồ nướng đó!"
"Size lớn không đá nửa đường." Yến Hàng nói thêm lần nữa."
"Lát, lát nữa ra, ngoài đánh nhau, đi." Sơ Nhất lấy điện thoại ra quét mã thanh toán, quay người đi pha cho hắn một ly trà sữa, đặt trước mặt hắn: "Ăn tàn, phá hại."
Yến Hàng cười không lên tiếng, cầm ly trà sữa lên tiếp tục uống từ từ.
Cũng một thời gian dài rồi không đến Quán nướng Tiểu Lý, không chỉ hắn và Sơ Nhất mà cả Thôi Dật cũng lâu rồi không đi, cho nên hôm nay tan làm hai người họ tới thẳng quán nướng Tiểu Lý, gọi thêm cả Thôi Dật.
Thôi Dật gần đây vẫn luôn bận bịu vụ án của chú Yến, thường xuyên gặp mặt nhưng lại không có thời gian ăn cơm cùng nhau.
"Hai người các cháu bận bịu vậy mà lại có thời gian ăn đồ nướng?" Thôi Dật ngồi xuống, trước hết gọi hai đĩa thịt lớn.
"Sao bận rộn bằng chú được." Yến Hàng nói.
"Chú thật sự không tính là quá bận, vụ án của bố cháu không phức tạp, chủ yếu dựa vào luật sư Lưu, chú chỉ phụ giúp một tay, nhìn chằm chằm làm ông ấy dốc toàn lực ứng phó," Thôi Dật nói, "Bố cháu nhờ cháu mua cho ông ấy một chiếc áo khoác."
"Không phải chú mua cho ông ấy sao?" Yến Hàng hỏi.
"Muốn con trai mua cho đó," Thôi Dật nói, "May là cháu không biết may quần áo, cháu mà biết chắc ông ấy cũng bắt cháu may cho ổng cái áo khoác."
"Được," Yến Hàng gật gật đầu, "Ngày mai cháu đi mua."
"Đợi hết bận đợt Tết nguyên đán này đi," Thôi Dật nói, "Ông ấy cũng không phải không có quần áo mặc."
Yến Hàng cười cười.
"Các cháu định ăn Tết như thế nào?" Thôi Dật nhìn Sơ Nhất, "Có về thăm ông bà nội không?"
"Có ạ," Sơ Nhất đáp một tiếng, "Sau đó đi, làm thêm."
"Ăn Tết còn đi làm?" Thôi Dật ngẩn người.
"Đợt Tết nhiều cửa hàng sửa xe thiếu công nhân, lương trả cũng cao hơn," Yến Hàng nói, "Thầy giáo bọn họ giới thiệu em ấy đi đó, sao có thể bỏ qua cơ hội này được."
"Sơ Nhất quả thực không tồi nha," Thôi Dật hơi xúc động, "Hồi chú lớn bằng cháu, sẽ không kiên cường được như thế này, cả ngày ăn không ngồi rồi."
"Cùng với bố cháu à?" Yến Hàng hỏi.
"Ừ," Thôi Dật cười cười, "Có điều ông ấy hiểu chuyện hơn chú một chút, dù sao cũng đường cùng rồi, một thân một mình, ăn không ngồi rồi chỉ có đi ăn mày."
Yến Hàng trầm mặc, không tưởng tượng ra hình dáng cha mình năm đó.
"Chờ ông ấy ra rồi, cháu bảo ông ấy kể cho cháu chuyện năm đó," Thôi Dật nói, "Trước đây ông ấy không nói cho cháu, bây giờ mọi chuyện đã được giải quyết rồi, nếu cháu hỏi ông ấy nhất định sẽ trả lời.
"Vậy cháu sẽ phải hỏi kỹ càng một chút." Yến Hàng nói.
"Có thể viết thành sách," Thôi Dật nói, "Tựa đề sách sẽ là "Xem người lang thang"".
Yến Hàng bật cười nghiêng ngả, cầm đồ uống lên chạm vào cốc Thôi Dật, sau đó lại chạm cốc Sơ Nhất một cái.
Nửa cuộc đời này của cha hắn, xem như sống thật muôn màu muôn vẻ, còn rất thú vị, nếm trải mọi hương vị, cái gì cũng đã từng trải qua, cũng không biết mấy nữa được ra ngoài, cuộc sống yên ả quá liệu ông ấy sống có quen không.
Yến Hàng nhìn Sơ Nhất một chút.
Những năm hắn và Sơ Nhất còn chưa quen biết nhau, hắn trải qua quá ... nặng nề.
Hắn ao ước một cuộc sống như tất thảy những người bình thường khác, đối với hắn mà nói bình yên quá thì sẽ nhàm chán, nhưng cũng có thể bình yên đó chẳng qua do cố gắng chôn vùi thật nhiều thứ.
Có lẽ bởi vì không có Sơ Nhất.
Thực ra Sơ Nhất không được tính là người thú vị, không có sở thích, cái gì cũng không, thậm chí game còn chẳng chơi, nhưng hắn lại chẳng bất mãn với điều đó, hắn cũng hoàn toàn không muốn cậu thay đổi.
Mỗi lần ở bên cạnh Sơ Nhất, hắn cảm thấy dù cho không nói gì, không làm gì cứ ngồi thẫn thờ như vậy lại không hề tẻ nhạt hay buồn chán.
Nếu như có làm cái gì đó, đùa giỡn lưu manh tuốt tuốt cẩu nọ kia, dù cho đã làm vô số lần, nhưng mỗi lần đều mang cho hắn cảm giác hưng phấn cùng kích thích cực kỳ mới mẻ.
Thật thần kỳ.
Ngày nào nếu muốn thật sự cầm súng ra chiến trường ... không phấn khích đến nỗi thở không ra hơi đấy chứ.
Nhưng nghĩ đến chuyện này, thật là có hơi phiền phức.
Hắn lại nhìn Sơ Nhất một chút.
Có lẽ giống như hắn, Sơ Nhất khi nghĩ tới chuyện này chắc cũng trong tâm thế vác súng ra trận đây.
Đã như vậy, vác súng chiến đấu lẫn nhau sao.
Thế thì cũng quá bối rối rồi.
Thôi Dật đi gọi thêm xiên nướng, Sơ Nhất nghiêng đầu hỏi một câu: "Sao thế?"
"Hả?" Yến Hàng nhìn cậu.
"Cứ nhìn, nhìn em suốt." Sơ Nhất nói.
"Em đẹp trai chứ sao," Yến Hàng nói, "Muốn nhìn thì nhìn, Cẩu của anh, anh muốn làm liền làm đây."
Sơ Nhất ngẩn người, một lát sau mới phản ứng được: "XXX em á?"
"Làm cẩu." Yến Hàng rót thêm đồ uống cho cậu.
"Nghĩ hay lắm." Sơ Nhất nói.
Yến Hàng xì một tiếng, híp mắt lại nhìn cậu chằm chằm nửa ngày: "Anh phát hiện chúng ta có phải nên mở hội nghị thảo luận một chút hay không?"
"Thảo luận cái, cái gì?" Sơ Nhất hỏi.
"Vấn đề ai làm ai." Yến Hàng nói.
Sơ Nhất quay đầu nhìn về phía Thôi Dật: "Anh cũng không, không uống rượu, sao có thể, không biết xấu hổ, vậy?"
"Em suốt ngày không biết xấu hổ tự nhận mình đáng yêu," Yến Hàng nói, "Anh không thể không biết xấu hổ một lúc hay sao?"
"Em chính là đáng, đáng yêu." Sơ Nhất nói.
"Vậy anh chính là ..." Yến Hàng cầm một xiên thịt dê.
"Em chính là muốn làm, anh nha." Sơ Nhất ngắt lời hắn.
Yến Hàng nhìn cậu chằm chằm, nửa ngày sau mới đưa xiên thịt dê đến bên mép, mạnh mẽ cắn một cái: "Qua năm mới mở hội nghị đi, trước khi đến sinh nhật em phải thảo luận việc này cho ra kết quả."
"Trước sinh nhật em?" Sơ Nhất không hiểu.
"Em sắp mười tám tuổi rồi cục cưng ơi." Yến Hàng nói, "Thành niên rồi, anh làm gì em cũng sẽ không phải chịu trách nhiệm pháp luật."
"... À." Sơ Nhất đáp một tiếng.
Lời Yến Hàng nói ra thẳng toẹt, Sơ Nhất nghe xong tâm trạng bập bùng cảm xúc dâng trào thay lòng đổi dạ đầu óc bay bổng, mãi lâu sau vẫn không thể bình tĩnh.
Thế mà còn muốn đem chuyện như vậy ra tiến hành thảo luận, thảo luận cho ra kết quả mới thôi, điều này làm cho Sơ Nhất cảm thấy hai người bọn họ hình như là một đôi bệnh thần kinh.
Mấu chốt là, cậu căn bản không biết phương hướng thảo luận, cậu chỉ biết đại khái, mơ mơ hồ hồ chuyện sẽ xảy ra, nhưng động tác cụ thể ra sao cảm giác thế nào, cậu hoàn toàn không nghĩ tới, cũng không thể không biết xấu hổ mà suy nghĩ.
Hiện giờ lại còn muốn thảo luận, cậu thì có thể thảo luận ra cái thứ gì chứ, cậu vẫn là một đứa nói lắp.
Đây đích thị là âm mưu của Yến Hàng.
Tuy rằng cậu không có ý định thảo luận, nhưng vẫn muốn lén lút tìm hiểu một chút, lời nói của Yến Hàng quả thật cực kỳ thành công gợi lên trong cậu sự hiếu kỳ và ... dục vọng.
Có lúc Sơ Nhất cực kỳ ngưỡng mộ mấy người tìm thông tin trên Internet, gần như không có nội dung gì là không tìm được, nhưng đến khi chính mình cần thì lại không thể tổng kết ra được từ khóa để mà tìm.
Thực ra phương pháp đơn giản nhất chính là đi hỏi Chu Xuân Dương.
Chu Xuân Dương cả ngày nằm ườn trên giường xem điện thoại, không biết xem những gì, chắc chắn có nội dung không dành cho trẻ em.
Nhưng cậu không hỏi, xấu hổ chết.
Cậu chỉ có thế dựa vào chính mình.
Dựa vào chính mình vẫn luôn kiên trì cho tới tận kỳ nghỉ đông, có thể coi như cậu đã hiểu toàn diện về cái chuyện vô cùng trơ trẽn khiến mặt đỏ bừng khi nghĩ đến này.
Thậm chí khi thân thiết với Yến Hàng còn vô liêm sỉ tự não bổ thêm cảnh tượng Yến Hàng bị mình đặt dưới thân thở dốc rên rỉ ít nhất tám tiếng đồng hồ.
Quá vô liêm sỉ.
Không biết từ lúc nào cậu đã bất tri bất giác từ một Chó đất đơn thuần bắt đầu biến thành sắc lang chỉ đợi đến mùa xuân là chu lên hú hú.
"Mang hẳn mười túi ngao khô?" Yến Hàng nhìn Sơ Nhất.
"Vâng," Sơ Nhất gật đầu, "Ông nội em thích, thích ăn cái này."
Yến Hàng mang mấy thứ đồ của Sơ Nhất chuẩn bị nhét vào vali, bên trong ngoại trừ ngao khô còn có tôm nõn, mực xé sợi, mỗi loại đều có tới mười bịch.
"Anh thật phục em," Yến Hàng ngồi dưới đất, "Anh bảo em hôm nay đi mua cho ông bà nội chút quà đặc sản, chứ không bảo em mua nhiều như thế này, em xách không thấy mệt à?"
"Ông bà thích, thích ăn mà." Sơ Nhất nói.
"Anh cũng thực sự thích ăn em á," Yến Hàng thở dài, "Vậy thì, em xách theo hai, ba bịch gì đó thôi, còn lại anh gửi chuyển phát nhanh cho, như thế đi đường không cần phải xách, em còn phải đi xe buýt ra sân bay kìa."
"Ừa," Sơ Nhất gật đầu, "Anh thật thông, thông minh.
"Cảm ơn nha." Yến Hàng sắp xếp lại mấy túi hải sản khô, "Lúc quay về đừng mang gì cả, phiền phức ông nội em phải chạy đi mua, vác theo cũng khổ."
"Vâng," Sơ Nhất cười cười, "Anh sẽ nhớ, nhớ em chứ?"
"Có câu phí lời suốt ngày hỏi," Yến Hàng nói, "Nhớ chứ, cực kỳ nhớ, em vừa qua cửa an ninh anh đã bắt đầu nhớ em rồi."
"Được," Sơ Nhất rất hài lòng, "Em xuống máy, máy bay sẽ bắt đầu nhớ."
"Tại sao?" Yến Hàng nhìn cậu.
"Em lên máy, bay là buồn ngủ." Sơ Nhất nói.
"Đệt." Yến Hàng chống hai tay xuống đất vươn người tới trước mặt cậu, hôn lên môi cậu một cái.
---
Sơ Nhất đúng là hiểu rõ bản thân mình, hiện giờ cậu đi máy bay không còn quá lo lắng nữa, lên máy bay được mười phút đã ngủ rồi, đến tận khi máy bay cất cánh mới tỉnh dậy.
Một ông chú bên cạnh nhìn cậu: "Cậu nhóc lợi hại quá nha, chưa cất cánh đã ngủ được một giấc rồi."
Sơ Nhất cười cười, có chút ngượng ngùng.
Cậu nhìn đám mây ngoài cửa sổ, chợt nhận ra mấy ngày liền không được gặp Yến Hàng, đột nhiên nhớ đến không chịu được, trong lòng không khỏi cảm thấy hụt hẫng.
Cũng không biết bây giờ Yến Hàng có đang nhớ cậu không.
Có khi không có cả thời gian mà nhớ cơ, bây giờ là khoảng thời gian bận bịu nhất dưới bếp, năm sau không biết Yến Hàng có được thăng chức không, giờ hắn đi làm còn không dám tùy tiện đi hút thuốc, sợ bị lão đại nói hắn chểnh mảng công việc.
Sơ Nhất thở dài, phải nhanh chóng tìm một công việc thật trâu bò, nhanh chóng kiếm tiền bao nuôi Yến Hàng, để hắn đỡ động chút là mất ngủ, nhỡ đâu lại bị tái phát bệnh cũ.
Máy bay vừa đáp mặt đất, Sơ Nhất lập tức nhắn tin cho Yến Hàng, thế nhưng chắc Yến Hàng không có thời gian trả lời tin nhắn của cậu.
Cậu kéo hành lý từ sân bay lên xe buýt tới bến xe thành phố, rồi lại lên thẳng xe buýt tới nhà ông bà nội.
Năm nay dì đi miền Nam ăn Tết, nơi này không có dì, cậu tựa như cũng không có lý do rẽ lại, huấn luyện viên Hà chắc cũng đã về quê.
Ngồi trên xe buýt nhìn ngắm cảnh sắc quen thuộc ngoài cửa sổ, Sơ Nhất không biết mình đang cảm thấy như thế nào.
Thành phố cậu đã sinh sống suốt mười mấy năm, thế mà cứ như vậy chỉ đi ngang qua.
Xe buýt gần tới nhà ông bà nội, Sơ Nhất gọi điện cho bố.
"Con đến nơi rồi à?" Bố hỏi.
"Tầm, tầm mười phút nữa," Sơ Nhất nói, "Bố đừng, để ông đi đón, lạnh lắm."
"Ông đi rồi, bố đang ở nhà gói sủi cảo đây," bố nói, "Không cản được, ông nội và bà nội con nói nhất định phải đi, không sao đâu, bố nghe nói hình như con gái nhà lão Trương cũng đi cùng thì phải."
"Ồ." Sơ Nhất đáp một tiếng.
"Hành lý có nhiều không?" Bố hỏi, "Nhiều thì để bố lái xe tải ra."
"Không cần," Sơ Nhất nhìn chỗ tuyết thật dày, xe tải cũng không qua được, "Hành lý không, không nhiều."
Ngắt điện thoại với bố được hai phút, xe đi chậm lại, Sơ Nhất nhìn ngoài cửa sổ, từ xa đã thấy ông nội và bà nội mặc một thân áo khoác bông màu đỏ.
Cậu xách vali ra bên cạnh cửa xe, là người đầu tiên nhảy xuống khỏi xe: "Ông nội! Bà nội!"
"Ôi tiểu Sơ Nhất của bà!" Bà nội dậm chân đi tới, ôm eo Sơ Nhất, "Ôi, đã cao tới chừng này rồi, bà nội không ôm được tới cổ con nữa rồi!"
Sơ Nhất cười, ngồi xổm xuống: "Nào."
Bà nội ôm cổ cậu, hôn lên mặt cậu một cái.
"Đồ có nặng không?" Ông nội ở bên cạnh hỏi.
"Không nặng ạ." Sơ Nhất nhấc vali lên.
Vừa quăng balo ra sau lưng cậu liền nghe thấy tiếng con gái: "Balo đưa tôi cầm cho."
Cậu ngẩn người nhìn cô gái xấp xỉ tuổi cậu đang đứng bên cạnh, tới bây giờ mới phản ứng được, con gái nhà lão Trương mà lúc nãy bố nói tới.
Không đợi cậu lên tiếng, con gái lão Trương đã đi tới xách balo của cậu vác lên vai rồi đi.
"Con bé này, hiểu chuyện quá đi." Bà nội cười híp mắt nói.
"Ấy." Sơ Nhất lấy lại tinh thần, nhanh chóng đuổi tới, "Không cần, tự, tự tôi cầm được."
"Tôi cầm giúp cậu, không sao đâu." Cô gái cười cười, tránh khỏi tay cậu.
"Tôi ..." Sơ Nhất vẫn muốn vươn tay ra.
"Không sao mà! Tôi cầm giúp cậu!" Cô gái nói lại lần nữa, vẫn mang theo ý cười.
Sơ Nhất thu tay về, để tránh khiến người ta cho rằng cậu là đồ ăn cướp.
Cậu quay đầu lại liếc mắt nhìn ông bà nội, bà nội phất phất tay về phía cậu, ra hiệu cho cậu đi cùng với cô gái kia đi.
Sơ Nhất chỉ có thể xoay người, đi phía sau cô gái nọ.
Cực kỳ lúng túng và đột nhiên cảm thấy ... bất an.