Sơ Nhất hoàn toàn không quen biết con gái nhà lão Trương, nhưng nhìn dáng dấp con gái lão Trương thì hình như đã từng gặp rồi, chắc từ hồi cậu vẫn còn là Chó đất nhỏ như củ cải.
"Mấy nam sinh các cậu cao nhanh thật đó," con gái lão Trương đeo balo của cậu vừa đi vừa nói, "Hai năm trước lúc cậu đến nhà ông bà nội đón Tết, cậu còn chưa cao bằng tôi."
"Ừ." Sơ Nhất đáp một tiếng.
Nhắn tin trò chuyện với con gái trên Wechat cậu còn không biết, đối mặt nói chuyện trực tiếp thế này lại càng không thể, tuy rằng cậu không thể nhớ ra người ta nhưng vẫn là hàng xóm cũ, cậu không thể cứ một tiếng "ừ" mà trả lời con gái lão Trương.
Vì vậy cậu nghĩ nát óc thật lâu, cuối cùng tìm được một câu nói, theo cậu nghĩ khá là quan trọng, hoàn toàn không phải khách sáo phí lời.
"Cậu tên là, gì?" Sơ Nhất hỏi.
Con gái lão Trương quay phắt đầu lại liếc mắt nhìn cậu, trên mặt toàn là kinh ngạc, còn có chút xấu hổ: "Cậu không nhớ tên tôi à?"
Không phải là không nhớ.
Mà là không biết.
Xin lỗi nha.
"Tôi tên Trương Oánh," con gái lão Trương có chút mất mát nói, "Tên bình thường quá nhỉ, không nhớ được."
"Nhớ rồi." Sơ Nhất nói.
Trương Oánh vừa nhìn cậu vừa cười: "Sang năm cậu tốt nghiệp đúng không?"
"Ừm." Sơ Nhất đáp lời.
"Ở lại bên đó hả?" Trương Oánh nói, "Aiz, thích thật, bờ biển rất đẹp."
"Ừm." Sơ Nhất gật gật đầu, vốn dĩ hai câu này cậu phải "ừm" đến hai lần, Trương Oánh nói liền cả hai câu, đâm ra cậu bớt việc.
"Vậy ..." Trương Oánh hẳn là đang cố tìm đề tài, "Các cậu học sửa xe oto, có nữ sinh không?"
"Không có." Sơ Nhất nói.
Cuộc đối thoại tiến hành không mấy suôn sẻ, Sơ Nhất cảm thấy rất có lỗi với Trương Oánh, không nhịn được quay đầu lại nhìn ông bà nội một chút.
Trương Oánh chắc cũng lúng túng lắm, vậy nên cũng quay đầu lại nhìn, sau đó đi tới: "Bà nội để cháu đỡ bà đi, đường có hơi trơn."
"Không sao không sao," bà nội cười nói, "Bà đi lại vẫn lưu loát lắm đấy."
Sơ Nhất bỏ qua ý nghĩ quay lại đỡ ông nội, cô gái đỡ một người, mình cũng qua đỡ một người, có chút không thích hợp, nhỡ đâu lại khiến ông bà nội tưởng rằng mình có ý gì với Trương Oánh thì cũng phiền lắm.
Cậu đành phải tự mình kéo vali đi phía trước.
May mà bến xe cách nhà không xa lắm, cậu kiên định bước tới, càng đi càng nhanh.
Bước đến nhà ông bà nội vừa hay bố cũng đi ra, vừa nhìn thấy cậu bố liền ngẩn người: "Ông bà nội con đâu?"
"Đằng sau ..." Sơ Nhất quay đầu lại, phát hiện không biết từ lúc nào mình đã bỏ xa ba người bọn họ, "Đi hơi chậm."
"Có phải con xấu hổ không," bố kéo vali của cậu, nói nhỏ, "Bà nội nghĩ con không có bạn bè gì, vừa hay con gái lão Trương cũng về nhà ăn Tết, tuổi tác so với con không chênh lệch nhiều, nên muốn kết bạn giúp con ..."
"Con cũng không, không quen cậu ấy." Sơ Nhất cũng nói nhỏ.
"Đúng vậy, bố đã bảo đừng làm vậy rồi nhưng bà nội con không nghe," bố đi vào nhà, "Người già đều như vậy, lo lắng chuyện không đâu."
Sơ Nhất cười cười.
Đi theo sát phía sau bố Sơ, Sơ Nhất nhìn thấy tóc bạc trên đầu ông.
Cậu ngẩn người.
Bố cậu mới ngoài bốn mươi, lần trước vô tội được thả ra, lúc hai người bọn họ gặp nhau tóc bố vẫn còn đen, cũng không phải lâu lắm rồi chưa gặp, vậy mà tóc đã bạc rồi ... Hơn nữa bạc rất nhiều, đỉnh đầu, sau gáy, cả hai bên tóc mai.
Sơ Nhất khe khẽ thở dài: "Bố nhuộm, nhuộm tóc đi."
"Mua thuốc nhuộm rồi," bố nói, "Còn chưa xem nhuộm thế nào, tóc bố bạc sớm, giống ông nội con."
Sơ Nhất không lên tiếng.
Về đến nhà cất dọn đồ đạc xong xuôi mới thấy ông bà nội về.
Vừa vào nhà bà nội đã thở dài: "Cái đứa nhỏ Sơ Nhất này, thật đúng là, bỏ mặc con gái nhà người ta như thế, đi như ma đuổi."
"Cháu đâu, đâu quen cậu ấy." Sơ Nhất cũng thở dài.
"Nói chuyện không cần quen biết," bà nội nói, "Trước đây tính cách cháu như vậy chẳng có bạn bè gì, sau này không phải thấy cháu với cậu nhóc Năm ngôi sao quan hệ rất tốt sao, hóa ra đứa nhỏ này cũng có thể có bạn bè, liền muốn giúp cháu quen biết thêm nhiều bạn ..."
Năm ngôi sao đó là bạn bè sao?
Năm ngôi sao không phải là bạn bè nha!
Năm ngôi sao là bạn trai cậu, cực kỳ quý hóa, có thể so sánh với người bình thường sao ...
"Ít nhất cũng phải là con trai," bố nói, "Mẹ đột nhiên tìm một cô gái đến, sao Sơ Nhất có thể kết bạn được."
"Bây giờ phải học hỏi một chút," bà nội tiếp tục thở dài, "Con xem đứa nhỏ này sang năm sẽ đi làm, lớn thêm chút nữa phải tính chuyện kết hôn chứ, tính cách này tìm vợ kiểu gì đây."
"Bà lại lo lắng không đâu," ông nội nở nụ cười, "Mới tròn 18 tuổi."
"Tôi có mỗi một đứa cháu trai, có thể không lo lắng sao," bà nội nói, "Biết thế hồi xưa sinh thêm vài đứa, đến bây giờ sẽ không phải chỉ có mỗi một đứa cháu này."
Ông bà nội vừa nói chuyện vừa đi vào trong bếp chuẩn bị nấu cơm, Sơ Nhất vào trong phòng, nhà ông bà nội chỉ có hai phòng, mỗi lần tới đây cậu đều chen chung một phòng với bố mẹ.
Hiện giờ không có mẹ, cậu sẽ ở cùng với bố, tuy rằng có rộng rãi hơn nhưng không biết tại sao lại cảm thấy có chút khó chịu.
Có lẽ cậu đã thay đổi rất nhiều, những việc này trước kia cậu sẽ không lo lắng cũng chẳng quan tâm, giờ đây lại chiếm trọn sự chú ý của cậu.
"Có mỗi hai bố con, không cần kê thêm giường xếp," bố đi theo vào, "Rất tốt."
Sơ Nhất nhìn bố một cái, không nói gì, mở vali lấy hải sản khô ở trong ra, bố Sơ cầm xuống bếp cho ông bà nội.
Sơ Nhất trải chiếc chăn bông mới mà bà nội đã để sẵn bên ngoài ra, bố liền bước vào phòng, ngồi xuống ghế bên cạnh nhìn cậu.
Nửa ngày sau mới thở dài: "Con có tin tức gì của mẹ con không?"
"Không có." Sơ Nhất nói.
"Cũng không biết chạy đi đâu," bố nói, "Coi như muốn ly hôn thì người cũng phải về đã chứ."
Sơ Nhất không biết nên nói cái gì, chỉ có thể trầm mặc.
---
"Chó con về quê thăm ông bà nội rồi," Yến Hàng đứng ở ban công, cầm điện thoại trong tay quay về phía ánh đèn lốm đốm phía xa xa, "Năm nay tôi đón năm mới một mình."
- Xoa đầu một cái
- Tôi cũng một mình, như cậu
- Ôm một cái nào Tiểu Thiên ca ca
- Chó con bao giờ mới quay lại vậy?
"Mồng 3," Yến Hàng nói, "Tham tiền về còn đi làm thêm."
- Pháo bên phía Tiểu Thiên ca ca nhiều hơn chỗ chúng tôi đó
- Chỗ tôi cũng đốt nhiều pháo lắm, nhiều đến nỗi không nghe nổi tiếng livestream
- Còn chưa đến ba mươi Tết đã chơi trội thế, bên chỗ tôi cấm rồi, đốt lén thôi
Yến Hàng quay điện thoại về phía tòa nhà xa nhất và sáng nhất, không biết rõ vị trí nào, xem mấy tiểu tỷ tỷ nói chuyện trên màn hình.
Trước đây cũng gần như vậy, hắn thỉnh thoảng nói vài câu, sau đó xem các tiểu tỷ tỷ nói chuyện, ngoại trừ một lần tình cờ làm lộ bàn tay, các tiểu tỷ tỷ bùng nổ một chút, còn lại đều là tình trạng chưa kịp náo nhiệt đã tắt ngóm rồi.
- Tiểu Thiên ca ca hôm nay không làm món gì ăn sao
- Đừng nhắc, tôi đang đói
- Tôi cũng chưa ăn cơm đây
"Bảo vệ dưới lầu muốn bắn pháo hoa," Yến Hàng nhìn xuống phía dưới, quay điện thoại xuống, "Anh bảo vệ này nuôi một con nhím, kết quả lớn rồi liền đi tìm vợ không để ý đến ảnh nữa."
- ha ha ha ha ha ha ha ha sầu đời quá anh bảo vệ ơi
- Chưa thấy con nhím trên livestream bao giờ, lúc nào đó quay con nhím đi
- Giờ chắc ngủ đông rồi
- Nhím cũng ngủ đông hả?
Yến Hàng quay pháo hoa bảo vệ đốt dưới lầu, pháo hoa của anh bảo vệ rất sáng, màu sắc phong phú, số lượng rất nhiều, đốt đến cả mười phút mới xong.
"Đi xem TV thôi." Yến Hàng tắt livestream, chậm rãi xoay người.
Tắm rửa sạch sẽ xong đi ra liền thấy trên màn hình điện thoại có tin nhắn của Sơ Nhất
- Hôm nay có mệt không
- Vẫn ổn, ngày nào cũng thế quen rồi, em bên đó thế nào?
- Cũng tốt, chỉ là tối ngủ chung phòng với bố thì hơi lúng túng, không biết nói gì
- Trước đây không như vậy đâu phải không
- Vâng, trước đây là bố mẹ nói chuyện với nhau, em nằm ngây một mình.
Yến Hàng cười cười, gọi điện thoại cho Sơ Nhất.
Sơ Nhất bên kia bắt máy rất nhanh, giọng cực kỳ nghiêm túc lãnh đạm: "Alo."
"Cúp đây." Yến Hàng nói.
"Đừng đừng đừng," Sơ Nhất nhỏ giọng nói, tiếng nói kèm theo tiếng thở, đoán chừng vừa chạy lên sân thượng, "Vừa ngồi cạnh bố, bố em, không thoải mái."
"Quan hệ bố con hai người cũng thực sự là." Yến Hàng thở dài.
"Hết cách rồi, nhiều, nhiều năm đều như, vậy," Sơ Nhất thở dài, "Em vẫn không, tìm được chuyện để, để nói."
"Lát nữa uống mấy chén là có chuyện để hàn huyên ngay thôi." Yến Hàng nói.
"Uống mấy chén sẽ gục, xong nói nhiều, lắm," Sơ Nhất cười cười, ngẫm nghĩ liền nhỏ giọng, "Bố em có tóc, tóc bạc rồi."
"Bố em cũng chưa nhiều tuổi lắm mà nhỉ?" Yến Hàng nói, "Có vẻ đợt này đã lo nghĩ nhiều."
"Vâng," Sơ Nhất đáp một tiếng, "Ngày mai anh đón giao, giao thừa cùng chú Thôi, à?"
"Phải," Yến Hàng nói, "Anh và chú ấy định tùy tiện ăn chút gì đó là được, mồng một anh còn phải đi làm."
"Nhớ, em không?" Sơ Nhất nhỏ giọng hỏi.
"Nhớ," Yến Hàng nở nụ cười, "Mau trở về đi."
"Mồng ba em về, em đang nghĩ sang, sang năm sẽ đón ông, bà đến ăn Tết," Sơ Nhất nói, "Không phải chạy qua chạy, lại."
"Cũng được," Yến Hàng nói, "Tiện thể cho ông bà xem tình hình em hiện giờ, không phải lo lắng xem em sống có tốt hay không nữa."
"Aiz," Sơ Nhất thở dài, "Quá lo lắng."
"Sao thế?" Yến Hàng hỏi.
"Hôm nay dẫn, dẫn theo con, con gái nhà hàng xóm đi, đón em," Sơ Nhất nói, "Em còn không, không quen."
Yến Hàng ngẩn người: "Xem mắt sao? Chỗ nhà em có phong tục gì vậy, cho trẻ vị thành niên xem mắt?"
"Không, không phải," Sơ Nhất nói, "Bà nội nói cho em học, học cách hòa đồng với con gái."
"Tại sao phải hòa đồng với con gái?" Yến Hàng xì một tiếng.
Sơ Nhất bên kia không nói gì, chỉ thở dài.
"Sợ em sau này không tìm được bạn gái, không lấy được vợ à," Yến Hàng cũng thở dài, "Bà nội nghĩ xa thật."
"Anh, giận à?" Sơ Nhất hỏi.
"Anh giận cái gì," Yến Hàng cười cười, "Chuyện không liên quan đến em, bà nội em cũng chưa làm gì cả."
"Nếu không ..." Sơ Nhất gần như hạ quyết tâm, lát sau còn có thể nghe thấy tiếng cậu nghiến răng, "Em nói, nói với bọn họ."
"Nói cái gì?" Yến Hàng sững sờ.
"Em không kết hôn," Sơ Nhất nói, "Em muốn ở cùng năm, năm ngôi sao."
"Đừng," Yến Hàng khẩn trương nói, "Sắp năm mới, đừng nói cái này, em có muốn để cho người nhà ăn Tết hay không."
"... Vậy làm, làm sao đây?" Sơ Nhất nói.
"Sau này có cơ hội nói sau đi, em mới bao nhiêu tuổi đâu," Yến Hàng nói, "Bây giờ cũng không ai bắt em kết hôn."
"Ừ." Sơ Nhất đáp một tiếng.
Yến Hàng không nói nữa, nghe tiếng hít thở của Sơ Nhất trong điện thoại, có chút sững sờ.
Hắn thực sự cảm động, đối với việc này Sơ Nhất hình như không suy nghĩ quá nhiều hay đắn đo bất cứ điều gì, có chần chừ hay thậm chí không dám nói gì cũng rất bình thường.
Nhưng phản ứng đầu tiên của Sơ Nhất là nói ra.
Chó con thối cũng dũng mãnh quá nha.
Nói chuyện dăm câu với Sơ Nhất xong cúp điện thoại, Yến Hàng nằm xuống ghế salong, xoay người cầm điện thoại
Come out.
Trước khi Sơ Nhất đề cập đến chuyện này, hắn còn chưa từng nghĩ tới.
Lúc bố hắn còn chưa có tung tích, hắn không có ai để come out.
Nhưng bây giờ bố hắn đang ở đây, có Thôi Dật truyền tin giúp, hắn thậm chí không cần đợi đến lúc gặp mặt bố.
Come out với bố, không có áp lực gì, bố hắn gần như là người cái gì cũng có thể tiếp thu, còn rất hiểu hắn, quả thực nếu biết chắc sẽ không phản đối, nhiều lắm chỉ giật mình một cái mà thôi.
Kể cả phản đối, cũng không đáng kể.
Yến Hàng cắn môi một cái, coi như trả thù người cha mười mấy năm qua ở khía cạnh nào đó không xứng thân phận làm cha, bỏ con ra đi không lời từ biệt.
Chính xác.
Yến Hàng búng tay cái tạch.
Sau đó lấy điện thoại ra.
Lúc trước đang chuẩn bị nói "Anh yêu em" thì bị Sơ Nhất cướp kịch bản hắn cực kỳ khó chịu, bây giờ hắn có thể thoải mái giành trước.
- Bao giờ chú đi gặp bố cháu?
Yến Hàng nhắn tin cho Thôi Dật.
"Ngày mai sẽ đi một chuyến, cũng không phải bàn chuyện vụ án, chỉ là trò chuyện bình thường thôi," người đàn ông trung niên không thích đánh chữ Thôi Dật gửi tin nhắn thoại tới, "Cháu muốn nhắn gì chú nhắn giúp cho."
- Bảo ông ấy cháu mập là được, những chuyện khác sang năm nói
"Chuyện khác là chuyện gì?" Thôi Dật hỏi.
Yến Hàng cầm điện thoại xoay xoay vài vòng, sau đó đánh một hàng chữ thật nhanh gửi qua cho Thôi Dật
- Cháu muốn come out với ông ấy
Chưa tới một phút sau Thôi Dật đã gọi điện thoại tới
Yến Hàng nhận điện thoại: "Alo?"
"Sơ Nhất?" Thôi Dật lập tức hỏi
"...Sao chú phản ứng nhanh quá vậy hả?" Yến Hàng sững sờ.
"Chú sớm đã thấy hai đứa bây không bình thường rồi," Thôi Dật nói, "Suốt ngày quấn quýt triền miên quên trời quên đất."
"Chú đừng nói nghe ghê vậy chứ." Yến Hàng xì một tiếng.
Thôi Dật im lặng mấy giây lại hỏi: "Thật không? Chuyện này cháu đừng đùa với chú."
"Cháu không nói đùa," Yến Hàng hắng giọng một cái, "Thật."
Thôi Dật không lên tiếng, hình như còn đang suy nghĩ.
"Chú Thôi, chú nói," Yến Hàng gác chân lên bàn trà, "Chuyện này bố cháu có thể chấp nhận không?"
"Ông ta không chấp nhận thì có ích lợi gì, cũng không phải chuyện ông ấy có thể quyết định," Thôi Dật nói, "Cháu không cần quan tâm ông ta có thể chấp nhận hay không."
"Vậy ông ấy có thể không?" Yến Hàng hỏi.
"Chắc là có," Thôi Dật nói, "Bố cháu có gì mà chưa từng thấy, tên cáo già."
"Vâng," Yến Hàng cười cười, "Đón Tết xong chú chuyển lời cho ông ấy giúp cháu, cháu viết bức thư, chú mang tới cho ông ấy xem là được, thực ra cháu cũng định gặp mặt rồi nói, nhưng cháu không có thời gian, hơn nữa cũng cảm thấy hơi xấu hổ, hồi xưa ông ấy dẫn cháu đi nghe lén vách tường người ta toàn là nam nữ."
"... Người cha Yến Trí Viễn nhà các người thực sự có một không hai." Thôi Dật cạn lời.
"Chú Thôi," Yến Hàng nói, "Chú có thể chấp nhận chuyện này không?"
"Có chứ, sao lại không," Thôi Dật nói, "Đặc biệt nếu bố cháu không thể chấp nhận được ngồi than trời trách đất chú còn có thể ngồi một bên xem kịch vui đây."
Yến Hàng cười, không nói gì.
"Nếu không ngày mai chú thông báo luôn cho ông ấy nhé," Thôi Dật nói, "Khiến ông ta ăn Tết không ngon, thế nào."
"Hai người thực sự là anh em sao?" Yến Hàng nói, "Thật sự không phải ông ấy hãm hại chú, giờ chú tìm cơ hội báo thù chứ?"
"Không phải anh em," Thôi Dật dứt khoát nói, "Khi chú muốn xem kịch vui của ông ta thì không còn là anh em nữa."
"Đệt." Yến Hàng cười cười.
"Yên tâm đi," Thôi Dật nói, "Chú sẽ xem tình hình."
"Vâng, cảm ơn chú Thôi," Yến Hàng nói, "Mai cháu sẽ nấu cho chú một bữa thật to."
Yến Hàng đưa cho Thôi Dật bức thư hắn viết cho bố.
Bức thư được viết giống như bức thư cuối cùng mà bố để lại cho hắn.
Đựng trong bì thư, bên trong là một tờ giấy được xé ra từ quyển sổ, bên trên viết vài chữ đơn giản.
Con có bạn trai rồi.
Tuy rằng Thôi Dật bảo muốn xem kịch vui, xem bố than trời trách đất, nhưng hôm ba mươi Tết vào trại tạm giam thăm nom cũng không đề cập đến chuyện này, chỉ tâm sự chốc lát, về đến nơi thì theo yêu cầu của bố hắn, cho hắn một bao lì xì thật lớn.
Thôi Dật chắc vẫn cảm thấy đợi qua Tết hẵng để cho bố hắn biết thì thích hợp hơn.
Tuy rằng Yến Hàng cảm thấy chuyện này cho dù nói với ông ấy lúc nào đi chăng nữa hắn cũng không có áp lực gì, thế nhưng khi biết hôm giao thừa Thôi Dật không nói chuyện này với bố, hắn vẫn thở phào nhẹ nhõm.
Dù sao cũng là chuyện lớn, nhỡ đâu bố hắn thật sự không chấp nhận được, sẽ là một cái Tết không dễ chịu chút nào.
Năm nay ăn một ngày tết như sống cả một năm, dài đằng đẵng như hai tiếng đồng hồ Yến Hàng ngồi đợi máy bay hạ cánh.
Ngồi ngây ngốc tới tận gần ba tiếng rốt cục mới có thể nhìn thấy thông tin chuyến bay của Sơ Nhất.
"Em ra ngoài rồi!" Sơ Nhất lập tức gọi điện thoại tới.
"Anh đứng ở lối ra gần ba tiếng đồng hồ rồi," Yến Hàng nói, "Đứng đến chân to ra gấp đôi luôn."
"Lát nữa em bóp, bóp chân cho anh." Sơ Nhất cười nói.
"Bóp chân không đủ." Yến Hàng xì một tiếng.
"Đang chỗ đông, đông người," Sơ Nhất nói, "Kiềm chế chút, đi."
"Nhanh lên," Yến Hàng nói, "Chạy ra đi."
"Được." Sơ Nhất cúp điện thoại.
Chưa tới hai phút Yến Hàng đã thấy Sơ Nhất chạy thẳng tắp một đường từ bên trong lao ra.
Tuy rằng một ngày sống như một năm, mấy hôm nay Yến Hàng vẫn còn cảm thấy có thể chịu được, không đến nỗi khó khăn lắm, nhưng vừa nhìn thấy Sơ Nhất kéo vali chạy băng băng tới hắn đột nhiên cảm thấy từ đầu đến chân đều thoải mái.
Tâm trạng phấn chấn, ngay cả lỗ chân lông cũng giãn nở, làn gió trong lành đang từ bên trong tỏa ra.
Sơ Nhất chạy đến cách hắn còn khoảng hai, ba mét mới đột ngột dừng lại, sau đó trượt trên mặt sàn bóng loáng.
"Đệt mợ," Yến Hàng cúi đầu nhìn giày của cậu, "Giày của em loại gì mà không có cả chống trượt vậy."
"Giày thể, thể thao ông nội mua, mua ở lề đường," Sơ Nhất cười không ngừng được, "Ngày nào đi cũng, cũng té lộn mèo một cái, nhưng em không dám, nói."
Yến Hàng cười đến nửa ngày, mới duỗi cánh tay ra: "Nào ôm một cái."
Sơ Nhất ôm hắn, cực kỳ dùng sức siết chặt cánh tay, vùi mặt vào hõm cổ hắn hít hà hai cái thật sâu: "Thơm quá."
Yến Hàng nghiêng đầu, lặng lẽ hôn lên vành tai cậu một cái: "Nhớ anh không?"
"Nhớ," Sơ Nhất vẫn vùi đầu ở cổ hắn, "Nhớ không, không chịu được, còn sợ ngủ mơ gọi, gọi tên anh để, bố em nghe thấy."
Yến Hàng cười cười: "Có đến nỗi thế không?"
"Đến," Sơ Nhất nói, "Không như anh, còn livestream sau, sau lưng em."
"Bị em biết mất rồi." Yến Hàng nói.
"Còn bị em xem, xem mất rồi đó." Sơ Nhất nói.
"Em xem á?" Yến Hàng ngẩn người.
"Vâng," Sơ Nhất gật gật đầu, "Em còn chưa, chưa bao giờ xem livestream, của anh trên điện, thoại đây."
"Vậy mà em cũng có thả tim đâu." Yến Hàng xì một tiếng.
"Livestream của anh quá, quá nhàm chán," Sơ Nhất cũng xì một tiếng, "Không có ham muốn thả, thả tim."
"Vậy em có ham muốn gì hả?" Yến Hàng hỏi.
"... Anh đoán xem." Sơ Nhất nói.
"Vờ vờ vịt vịt cái gì còn bắt người ta đoán," Yến Hàng vỗ vỗ mông cậu, "Đi thôi, xe ở bên ngoài, lát nữa chú Thôi còn có việc, phải đem xe trả cho chú ấy nữa."
"Chờ một, một phút." Sơ Nhất nói.
"Sao thế?" Yến Hàng nói.
Sơ Nhất nhìn nhìn chỗ hơi nhô lên trên người cậu: "Đợi em bình tĩnh đã."
"Đệt mợ," Yến Hàng cảm thấy một loại ý chí chiến đấu sục sôi nào đó, "Em thực sự kìm lòng không đậu?"
"Phải." Sơ Nhất gật đầu.
Vốn dĩ không dễ bị kích động đến thế, Sơ Nhất nhắm mắt tập trung suy nghĩ về khả năng xảy ra trục trặc khi động cơ phát ra tiếng động bất thường.
Dù sao cậu cùng với Yến Hàng đùa giỡn lưu manh các kiểu này nọ không phải mới ngày một ngày hai.
Nhưng có lẽ do lúc trước tự mình tra được một lèo các thông tin kia, vừa nhìn thấy Yến Hàng trong nháy mắt tất cả đều nở hoa, từng cái từng cái đua nhau khoe sắc.
Đếm khoảng mười loại trục trặc và phương pháp sắp xếp kiểm tra trục trặc xong Sơ Nhất mới rốt cục thả lỏng, buông cánh tay nãy giờ vẫn ôm Yến Hàng xuống.
"Xong chưa?" Yến Hàng liếc mắt nhìn xuống đũng quần cậu.
"Xong rồi," Sơ Nhất nhảy nhảy hai cái, "Đi."
Về đến dưới chân nhà Yến Hàng, Thôi Dật đã đang đứng chờ dưới lầu, vừa nhìn thấy Sơ Nhất từ trên xe bước xuống liền chìa bao lì xì ra: "Chúc Tết ta đi."
"Chú Thôi năm mới, vui vẻ, đại cát đại lợi." Sơ Nhất cười nói.
"Cầm lấy," Thôi Dật nhét bao lì xì vào trong tay cậu, "Năm nay sắp đi thực tập chuẩn bị đi làm, chúc cháu công việc thuận lợi mỗi ngày đều thu đấu vàng."
"Cảm ơn chú Thôi." Sơ Nhất vui vẻ nhận tiền lì xì.
Bao lì xì dày cực kỳ, cậu có chút giật mình, nhưng cũng không thể không biết xấu hổ mà trước mặt chú Thôi mở ra xem.
Mãi cho đến khi Thôi Dật lái xe đi, cậu và Yến Hàng cùng nhau đi vào thang máy, cậu mới nhanh chóng mở bao lì xì ra: "Sao lại dày, dày thế này, đều là tờ một đồng, sao?"
Yến Hàng cười, không lên tiếng.
"Đệt mợ!" Mở chiếc bao lì xì ra nhìn một xấp tiền toàn đồng một trăm tệ xong Sơ Nhất hết cả hồn, "Không! Không phải! Nhầm chứ! Phát nhầm! Lì xì! Rồi!"
"Không nhầm đâu," Yến Hàng nói, "Năm nay anh cũng được cho nhiều, chắc em được bằng anh."
"Tại sao?" Sơ Nhất vẫn giật mình, quan hệ giữa cậu và chú Thôi Dật chắc chắc không thể thân thiết như Yến Hàng và chú ấy được.
"Về sau sẽ nói cho em biết," Yến Hàng ra khỏi thang máy, "Việc này mà nói ra, sẽ trở ngại chính sự."
"Chính sự gì?" Sơ Nhất cũng đi ra.
Yến Hàng lấy chìa khóa mở cửa, quay người kéo cậu vào trong nhà, một cước đá chiếc vali sang một bên, thêm một cước đá cửa đóng lại, sau đó vén áo cậu lên: "Tuốt cẩu."
Sơ Nhất ngừng hô hấp một giây, ngay khi tay Yến Hàng chạm vào lưng quần cậu, cậu ôm lấy Yến Hàng, vừa hôn vừa gặm vừa liếm vừa sờ đẩy Yến Hàng về phía phòng ngủ.
"Không tuốt cẩu." Sơ Nhất thở hổn hển nói.
"Hả?" Yến Hàng nhìn cậu.
"Em muốn, làm người lớn."Sơ Nhất nói.