Đàm Yến Minh và Tống Chi Hòa ở thời điểm bắt đầu có góc nhìn thật sự là lung ta lung tung không thể hiểu nổi, ngoại trừ việc bắt sóng điện bên ngoài của bọn họ khá tốt ra thì tính kết nối không có được một lần thành công.
Mà hai tên thanh niên nam tính kỳ quái này vẫn cứ không hiểu rõ điều kiện tiên quyết để bắt đầu cứ dùng cái danh bao dưỡng làm tên quan hệ thân mật, đồng thời còn vượt qua một đoạn thời gian có thể nói không hề ngắn.
“Tới mùa đông chúng ta đi Thụy Sĩ đi.” Có một ngày Đàm Yến Minh đột nhiên nói như vậy. Lúc này Tống Chi Hòa đã chuyển đến chỗ Đàm Yến Minh chuẩn bị cho cậu được nửa năm.
Sau khi tan tầm Đàm Yến Minh sẽ đến tìm cậu, cùng nhau đi mua sắm, nấu cơm, hoặc là ra ngoài tìm gì đó ăn.
Tống Chi Hòa trong những lúc Đàm Yến Minh công tác thong thả sẽ cùng hắn nắm tay chơi đùa giết thời gian, cùng đi xem mấy bộ phim, bất quá Đàm Yến Minh tựa hồ không có nhiều hứng thú lắm, bởi vì Tống Chi Hòa phát hiện ở thời điểm bộ phim kết thúc hắn sẽ tựa lên bờ vai cậu ngủ tới quen thuộc luôn rồi. Đối với bọn họ trò chuyện cũng không có ý nghĩa gì, Tống Chi Hòa thậm chí phát hiện đối phương so với sự tưởng tượng của mình nhiều năm có chút chênh lệch, mà sự bất đồng của Đàm Yến Minh khiến cho tâm lý Tống Chi Hòa dần dần từ một thần tượng mơ hồ thành hình rõ rệt, Tống Chi Hòa rốt cục đã yêu tới đời thực rồi.
Tống Chi Hòa ngoại trừ thời gian lên lớp rất ít dành thời gian cho việc xã giao đúng với độ tuổi. Cậu vẫn cứ chờ đợi, bất quá so với sự bực bội lúc trước giờ tựa hồ đã thành đúng nghĩa đợi chờ rồi: Cậu chờ Đàm Yến Minh mặc âu phục đi vào nhà, đứng ở huyền quan đổi giày. Bọn họ cùng làm tình, Đàm Yến Minh tình cờ sẽ ngủ lại.
Tác phẩm hội họa của Tống Chi Hòa càng ngày càng nhiều, mỗi bức không ngoại lệ đều chỉ miêu tả cùng một người. Nếu như Tống Chi Hòa quên đi cái thẻ cậu cầm trong tay chưa bao giờ động tới định kỳ đều có phí “Bao dưỡng” gửi vào, bọn họ sẽ giống như đôi tình nhân bình thường nhất ở cùng nhau vậy, mà nhân vật chính tựa hồ đối với cái này lại không hề tự phát giác.
Đàm Yến Minh đưa ra lời đề nghị cùng nghỉ đông vào thời điểm bọn họ vừa kết thúc một hồi tình ái giằng co dính nị. Mi mắt và đôi môi Tống Chi Hòa đều đỏ tươi hiện ra một loại yếu đuối cực độ, có chút phá vỡ tổng thể ngũ quan của cậu lại tạo nên khí chất tao nhã.
“Lạnh quá.” Tống Chi Hòa mơ mơ màng màng hơi dựa vào trong lồng ngực Đàm Yến Minh, lồng ngực trần trụi kiên cố làm cho cậu không nhịn được mà cọ cọ một chút.
Giống y như mèo, Đàm Yến Minh nghĩ. Tay bất động thanh sắc đem chăn kéo cao lên, mãi đến khi từ trong tầm mắt hắn chỉ nhìn thấy trong ngực lộ ra một cái đỉnh đầu trông rất ngoan ngoãn.
“Em nói là Thụy Sĩ lạnh quá.” Tống Chi Hòa nhỏ giọng sửa lời, âm thanh bên chăn cùng với Đàm Yến Minh vì trở ngại có hơi chút ngộp, “Không muốn đi.”
“Sao em biết là Thụy Sĩ quá lạnh.” Đàm Yến Minh ôm cậu cái tay như có như không trên người cậu chọc ghẹo, “Em còn chưa đi qua mà.”
“Bởi vì em có tri thức đó.” Tống Chi Hòa bên dưới chăn bị vây đến vây đi, nỗ lực tránh né quấy rầy của Đàm Yến Minh, “Vĩ độ càng cao, cao hơn mặt nước biển, nhiệt độ càng thấp.”
“Nhiều kiến thức thế kia à.” Đàm Yến Minh thấy buồn cười, “Không lạnh, lúc đó em mặc nhiều thêm một chút. Buổi tối có thể đốt lò sưởi trong trường sưởi ấm.”
“… Tùy tiện đi.” Tống Chi Hòa cảm thấy chính mình rất nhanh đi vào giấc ngủ, tâm tư không bị khống chế nhiều nữa, “Chim yến tới mùa đông còn phải đi tìm nơi ấm áp, anh là chim yến mà sao không giống gì hết trơn vậy.”
“Chim yến phản nghịch.” Cậu còn nói thêm.
Đàm Yến Minh không tiếng động mà nở nụ cười một chốc, đang muốn lên tiếng cãi lại, bỗng nhiên cảm thấy hơi thở phả trên lồng ngực mình trở nên đều đều — cậu ngủ rồi.
“Sau khi làm xong anh không có thói quen ngủ lại qua đêm.” Câu nói này bị mối quan hệ tự cho là bao dưỡng của hai người không hẹn mà lãng quên luôn, mùa đông cứ như vậy tới.
Tống Chi Hòa nghỉ đông rất sớm, vẫn cứ ở lại trong căn phòng của Đàm Yến Minh. Quản lý ký túc xá A Đại tương đối thoải mái, nên Trần Bạch Uyển căn bản không biết con trai mình vốn không ở trọ tại trường.
Trần Bạch Uyển làm giáo sư ở A Đại, chuẩn bị cho kỳ thi học kỳ và công tác nghiên cứu tốn hao khá nhiều tinh lực của bà. Tới khi đầu óc bà choáng váng vì bận bịu, phát hiện kỳ thi ngôn ngữ chuyên nghiệp của mình đã kết thúc rồi, mà con trai vẫn chưa thấy về nhà.
Bà thấy kỳ lạ, buổi tối sau khi hết bận đang ngồi đắp mặt nạ trong phòng khách gọi điện thoại cho Tống Chi Hòa: “Cục cưng, mẹ nghe nói kỳ thi chuyên ngành của con thi xong hai ngày trước rồi, con bây giờ đang ở đâu, sao không thấy đi về nhà?”
Tống Chi Hòa do dự một chút, bình sinh lần đầu tiên trong đời nói dối với mẹ: “… Con đang ở nhà bạn.”
Trần Bạch Uyển càng thấy kỳ lạ: “Bạn bè gì? Sao lại ở trong nhà người khác thế?”
“Là bạn tốt.” Tống Chi Hòa nói, cậu căn bản cũng không nói láo, “Cậu ấy không về nhà ăn tết, con định ở bên cạnh cậu ấy thêm chút.”
“À?” Trần Bạch Uyển cảm thấy chỗ nào cũng đều không đúng lắm, “Vậy mời người ta đến nhà ở chứ, dọn dẹp nhiều thêm một phòng thôi mà.”
“… Cậu ấy thấy không thoải mái lắm.” Lời nói dối của Tống Chi Hòa có trăm ngàn chỗ hở, so với tổ ong quả thực còn không bằng. Lời này nếu nói với ba cậu nhất định sẽ bị nhìn ra, nhưng cậu từ nhỏ đến lớn không nói dối, Trần Bạch Uyển cư nhiên nổ lực lý giải cho cậu.
“… Vậy à.” Trần Bạch Uyển nói, “Được rồi, không về ở lại cũng không sao. Nhưng mà không nên quên về nhà chứ. Mẹ rất nhớ con đó, con có thể dẫn bạn tới chơi mà.”
“Dạ, để con nói với cậu ấy.” Tống Chi Hòa thẳng miệng đáp.
Trần Bạch Uyển cúp điện thoại.
Tống Chi Hòa đương nhiên không mang “người bạn” Đàm Yến Minh này về nhà rồi. Chính cậu cũng rất có quy luật mỗi tuần về nhà hai lần, ăn cơm trưa hoặc là cơm tối, không ngủ lại. Tống Huân thuận miệng hỏi cậu, cậu cũng chỉ nói là ở chung cùng với bạn, tuyệt nhiên không trao đổi nhiều thêm.
Năm trước Đàm Yến Minh có một đợt vô cùng nhiều việc, làm ông chủ trên toàn Trung Quốc thời gian đó đều rất bận rộn. Nhưng tần suất hắn đến tìm Tống Chi Hòa trái lại nhiều hơn, Tống Chi Hòa vào buổi tối mười một mười hai thường bị âm thanh mở cửa đóng cửa của hắn đánh thức. Đối với việc này, Tống Chi Hòa không phát biểu ý kiến gì, ngược lại chính hắn trong lúc ăn sáng lơ đãng nhắc đến, nói chỗ này ở gần công ty, hắn chạy tới chạy lui rất khổ cực vân vân. Tựa hồ đối với việc mình ngủ lại quá nhiều lần đưa ra lời giải thích, mà đến cùng gần hay không gần, cách nhiều ít, hắn không nói tới, Tống Chi Hòa đương nhiên cũng không hỏi.
Trước cuối năm một tuần, Đàm Yến Minh xử lý công việc đã ổn thỏa, còn lại một hợp đồng hắn vung tay ném cho anh hai* hắn, nghe mắng vài câu nhưng lúc sau lại được nhẹ nhàng.
* QT là đại ca, nhưng tôi theo kiểu gọi trong miền Nam nên chuyển thành anh hai.
“Ngày mai chúng ta đi thôi.” Lúc ăn cơm tối Đàm Yến Minh nói, “Bên kia anh lo liệu xong hết rồi.”
“A?” Tống Chi Hòa ngừng đũa lại, có hơi không phản ứng kịp, “Đi đâu vậy?”
“Em không sao chứ?” Đàm Yến Minh không quá vui, chân mày cau lại, “Lúc trước không phải nói đưa em đi Thụy Sĩ à?”
Tống Chi Hòa cực lực suy nghĩ kỹ mấy lần mới nhớ tới hình như là có chuyện như vậy, nhưng cậu thật sự không cho là lúc Đàm Yến Minh nói chuyện phiếm trên giường là thật, cho nên lúc này có chút hoảng hốt: “Ha, cái lần anh nói ấy, em nghĩ là anh chỉ thuận miệng nói thôi.”
Nói xong vừa sợ hãi hỏi: “Đi thật ạ?”
Đàm Yến Minh rốt cục cũng để đũa xuống. Hắn quả thật phiền chết rồi: “Ai thuận miệng nói hở? Anh có khi nào thuận miệng nói qua chưa, đều là tên nhóc yêu tinh em thuận miệng nói, thuận miệng đồng ý, sao em cái gì cũng không xem là to tát vậy? Có đi hay không em nói một lời chính xác đi.”
Tống Chi Hòa bị hắn mắng tới hơi ngốc một xíu, cậu cũng không biết mình sao lại là “nhóc yêu tinh thuận miệng” rồi. Bất quá Đàm Yến Minh nổi giận cậu không cũng thấy dể chịu gì, vì vậy dỗ dành nói: “Em không đứng đắn lúc nào đâu. Anh muốn đi chúng ta liền đi, em tất cả đều nghe theo anh hết.”
Không biết lời này nói đúng chỗ nào nữa, hắn đột nhiên không cảm thấy tức giận lắm, bắt đầu dương dương tự đắc mượn đề tài nói đến chuyện của mình: “Tống Chi Hòa, lúc này nghe theo lời anh là phải rồi. Nhưng tới tới lui lui có mệt hay không hả, tối hôm qua sao lại không nghe lời anh?”
Lỗ tai Tống Chi Hòa đỏ lên một chốc, mà trên mặt vẫn cười trông rất ôn hòa: “Tối hôm qua là em chưa chuẩn bị xong, sau đấy anh muốn làm sao cũng có thể hết.”
Đàm Yến Minh hài lòng, không tra hỏi tiếp nữa, hừ hừ nói: “Vậy bây giờ anh dự định ngày mai sẽ làm, em tốt nhất chuẩn bị kỹ càng nhanh lên.”
Tống Chi Hòa nở nụ cười: “Được.”
Vì vậy lần kế tiếp Trần Bạch Uyển gọi điện thoại cho con trai, đứa con từ nhỏ đến lớn không muốn có bạn đột nhiên muốn cùng “Bạn tốt” đi Thụy Sĩ ăn tết.
Trần Bạch Uyển tắt điện thoại trầm mặc chốc lát, bỗng nhiên thấy lo lắng vô cùng mà xoay sang nói với Tống Huân bên cạnh: “Ông xã, anh nói coi con trai có phải đang yêu đương không.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT