Lần thứ nhất bọn họ làm tình chính là dính nị và cuồng nhiệt như thế, hết thảy đều tràn đầy, về sau mỗi lần như vậy bọn họ đều xem đây là khúc dạo đầu.
Nói riêng về lần này, Tống Chi Hòa bất kể là thân thể hay tinh thần đều thỏa mãn vô cùng cực. Đến cuối cùng cậu không chịu được sự quấn quýt quá nhiều, không ngừng phát ra âm thanh như động vật nhỏ đáng thương cầu xin.
Đợi tới khi tất cả kết thúc rồi, Tống Chi Hòa triệt để không còn chút khí lực nào —- đương nhiên cùng với tình dục không khống chế được mà vô lực trước đó là không giống nhau, đây mới thực sự là quá tải.
“Giúp em tắm một chút.” Đàm Yến Minh lau tóc đi từ phòng tắm ra, “Ôm em qua?”
Tống Chi Hòa căn bản một ngón tay cũng không muốn động đậy, nhưng vẫn hướng tới chỗ hắn đưa hai cánh tay lên, cổ họng khàn khàn nói: “Được.”
Tắm rửa thật sự đơn thuần là tắm rửa. Đàm Yến Minh đem đặt Tống Chi Hòa vào trong bồn tắm, dòng nước ấm áp tràn đến cái cổ đầy dấu hôn loang lổ của cậu.
Đàm Yến Minh đưa lưng về phía Tống Chi Hòa lấy sữa tắm, Tống Chi Hòa nhìn thấy trên lưng hắn đầy mấy vết đỏ hồng đan xen, bỗng nhiên mở miệng nói: “Còn có thể, có đúng hay không?”
Đàm Yến Minh xoay người, đem cậu từ trong bồn tắm kéo lên.
Một ít vết sền sệt màu trắng bỗng nhiên theo bắp đùi chảy dọc xuống. Đàm Yến Minh liếc mắt nhìn, lấy tay lau đi: “Phi thường có thể.”
Đàm Yến Minh lần đầu tiên giúp tắm rửa xong xuôi, có lẽ là chuyện này làm cho hắn có tý cảm giác thành công, mà cũng có lẽ là chuyện khác, tỷ như lúc trên giường hành động của hắn vô cùng ra sức. Hắn không nghĩ tỉ mỉ quá làm gì, nhưng khi hắn đem Tống Chi Hòa được bọc trong khăn tắm đặt lên trên giường, hắn không thể phủ nhận là cảm thấy được sự thành công tràn ngập khí chất nam tính.
Đây là giường của hắn, phòng ngủ của hắn, Tống Chi Hòa nháy mắt đã biết. Cậu ngửi được mùi vị của Đàm Yến Minh.
Điều này làm cho cậu sản sinh một chút bất an. Cậu hiểu rõ, đối với Đàm Yến Minh mà nói, là bạn tình, hoặc chỉ là một tình nhân bị bao dưỡng dể tiếp nhận hơn nhiều. Được một chàng trai theo đuổi, không khiến lòng người cảm thấy sung sướng lắm.
“Đây chính là bao dưỡng.” Tống Chi Hòa bỗng nhiên mở miệng nói, “Không có tình cảm — thói quen trả tiền của anh như thế nào?”
Cậu cảm thấy chính mình cực kỳ lý trí cực kỳ lãnh khốc, hiểu được nghề nghiệp bị bao dưỡng rất tự giác và chuyên nghiệp.
Mà chuyện này quả thật làm Đàm Yến Minh trợn mắt ngoác mồm.
Hắn đang chuẩn bị vén chăn nằm lên, nhưng vừa mới tới giường đã bị một con thỏ mang đôi mắt to mở trừng cảnh cáo. Hắn cảm thấy có khả năng Tống Chi Hòa căn bản không biết mình trông giống một người yếu đuối đồng thời khát vọng được ôm ấp tới như thế nào.
Nhưng hắn vẫn bắt đầu bực mình, bởi vì cái loại cảm giác thành công kia hắn còn chưa kịp thưởng thức một phen đã nhanh chóng bị đâm thủng rồi.
“Cần em phải nói sao?” Đàm Yến Minh thậm chí có chút tức tới muốn nổi phổi, “Em ngày mai sẽ chuyển tới căn phòng ở phụ cận A đại của anh, sau này anh sẽ định kỳ tới đó tìm em.”
“Ngoài ra em chính là người đầu tiên ngủ trên cái giường này, sau khi làm xong anh không có thói quen ngủ lại qua đêm.” Hắn bổ sung, “Sau này căn phòng này không có sự đồng ý của anh em không được tùy tiện đi vào.”
Tống Chi Hòa ôn hòa cười một cái nói được. Ngoại trừ sinh ra một ít cảm khái “Ra thế” bên ngoài, thậm chí chính mình còn có chút phản ứng tự đắc nữa.
Nhìn Đàm Yến Minh vẫn đứng bên giường không nhúc nhích, cậu đột nhiên cảm thấy vận may đến trong lòng cũng sáng ra, cho là mình cần phải lễ phép thêm chút nữa: “Ngủ ngon, cảm ơn anh đã nhường giường cho em.”
Đàm Yến Minh trong lòng “Hả?” một tiếng rất lớn, đối với điều này vô cùng khó tin. Mà cái loại cảm giác hoang đường mãi đến tận khi hắn đi ra ngoài, một khắc cửa phòng đóng lại kia vẫn không tản đi.
“Là sao?” Hắn nghĩ.
“Là sao???” Đàm Yến Minh mang theo nghi hoặc không thể giải đáp này lần đầu tiên ngủ ở phòng khách.
(=)))))) cười chết tôi)
Hôm sau Tống Chi Hòa tỉnh rất sớm.
Sáng nay cậu có tiết học, không thể không nổ lực từ trong chăn có mùi vị của Đàm Yến Minh thoát ra.
Đỡ eo ngồi trên giường chốc lát, cậu bỗng nhiên ấn sáng màn hình điện thoại đang cầm. Quả nhiên có mấy cuộc gọi nhỡ và tin nhắn đến, đại khái đều đến từ ông chủ phòng tranh triệt để bị cậu quên mất. Còn có một cái tới từ “Mẹ.”
Tống Chi Hòa có chút áy náy.
Trước tiên cậu gửi hồi âm về cho ông chủ phòng tranh mượn cớ “Ngày hôm qua trong nhà có chút việc gấp”, lại mở ra tin nhắn thoại mẹ cậu gửi tới.
Đoạn thoại dài bốn mươi tám giây thì dùng hết bốn mươi giây để ghi lại tiếng Cắt Mác* sủa rõ to, còn tám giây còn lại mới là tiếng của mẹ, bất quá chủ đề vẫn cứ xoay quanh “Cắt Mác trăm năm đã hiểu thế nào là lớn tiếng” để nói rồi.
*Mã Tư Khắc, mình tra được là chỉ Karl Marx, thấy để tên bậc danh nhân cho con chó thì kì quá nên mình đổi sang Cắt Mác luôn =)))
Tống Chi Hòa khóa điện thoại di động, đi giày xuống giường.
Đàm Yến Minh trong phòng ăn ở lầu một đã bắt đầu ăn sáng, Tống Chi Hòa có chút bất ngờ.
Đàm Yến Minh liếc cậu một cái: “Ăn trước đi, sau đó chờ trợ lý đưa quần áo qua đây.”
Tống Chi Hòa đang mặc cái T-shirt ngắn tay để bên giường Đàm Yến Minh, sao cũng được mà “Ồ” một tiếng.
Đàm Yến Minh không chịu được ngẩng đầu nhìn cậu, thật sự nghĩ không ra cái người tóc tai bù xù này chỉ mặc độc một cái T-shirt của mình, quần cũng không có, đến cùng là có chút ngại gì không đây.
Ai đang bao dưỡng ai vậy?
“… Sao lại nuôi tóc dài tới như vậy?” Đàm Yến Minh nhìn cậu một chút, bỗng nhiên nói, “Em không phải con gái đấy chứ?”
Tim Tống Chi Hòa đột nhiên nhảy một cái, khoảnh khắc ba năm trước Đàm Yến Minh lần đầu nói với cậu câu này trùng lên nhau. Cậu biết Đàm Yến Minh sẽ không nhớ, trong hốt hoảng chỉ kịp kéo ra nụ cười mỉm rồi nói linh tinh: “Em là nam hay nữ hôm qua anh không phải đã biết rồi sao?”
Đàm Yến Minh lại không quá hiểu ý, có ý gì, có phải là khiêu khích không, em ấy đang khiêu khích à, nhưng em ấy sao có thể cười ôn nhu như thể không hề có chút tình dục nào như vậy, đây rốt cuộc là khiêu khích hay trào phúng, nhưng em ấy trào phúng mình làm gì, chẳng lẽ do mình chủ động không đúng? Quả nhiên vẫn là khiêu khích, nhưng hôm qua em ấy thảm tới như vậy, ngày hôm nay lại muốn nữa? A! Chẳng lẽ chê mình làm quá hung hăng, ra thế, nhưng cái này sao có thể trách mình, còn không phải tại em ấy sao.
“Còn không phải là em quá dâm à.” Đàm Yến Minh không biểu tình gì nhìn thẳng cậu, “Giống như chó cái, ai biết được là nam hay nữ?”
Con ngươi đẹp đẽ của Tống Chi Hòa chuyển sang một bên, không cười nữa.
… Dựa vào. Đàm Yến Minh giả vờ trấn định rồi liền cúi đầu uống một ngụm cà phê, nghĩ thầm: Đàm Yến Minh, mày thật là không được mà.
–
Edit mà mắc cười. Ủa? Bao dưỡng gì kì dị chời? Chương trước ngầu vậy mà, chương này… thôi chẳng buồn nói =))))))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT