Editor: AJ

Tống Chi Hòa đi vào phòng ngủ.

Giường đệm mềm mại đã được dì Hồ dẹp dọn sạch sẽ, bình thủy tinh trên đầu giường cắm một bó hoa, giống như mang đến từ sân vườn, hương vị nhàn nhạt thoải mái.

Cậu tắm rửa sạch sẽ, thay bộ áo ngủ màu xám lên nẳm ở trên giường, lại không nhắm mắt lại. Cậu đang đợi. Chờ đợi là chuyện trường kỳ, đương nhiên cái chuyện lâu dài đơn thuần này cũng không chỉ một lần.

Cậu biết Đàm Yến Minh sẽ đến, cho nên cậu đợi.

Đàm Yến Minh không để cậu đợi qua lâu. ‘Cạch’ một tiếng, thêm một tiếng, rồi một tiếng nữa. cánh cửa sau lưng vừa đóng đã mở ra, sau đó khóa chốt lại. Đàm Yến Minh đến gần bên giường đứng nhìn cậu. Tống Chi Hòa vẫn cứ mở mắt nằm đưa lưng về phía cửa, không quay đầu lại.

Vì vậy người kia nắm bờ vai cậu kéo về xoay người lại.

Cậu rất gầy, cơ thể nằm trong chăn bông kẹt giữa Đàm Yến Minh không kẽ hở, tựa hồ có chút mùi vị lưu luyến giữa những người yêu nhau. Cậu thuận theo lực kéo này mà trở mình trên giường, ánh mắt chạm vào trong ánh mắt Đàm Yến Minh, dây dưa như thế có chút không tách rời được. Hương hoa trên đầu giường tựa hồ ngày càng nồng đậm, mà cũng tựa không có, không ai có thể chống lại sự triền miên như thế. Đàm Yến Minh ngoài dự liệu thé mà không có ý chọc giận cậu, không nói lời cay nghiệt, thậm chí còn không nói gì, chỉ nhìn cậu, ngón tay từ bả vai chuyển qua cổ cậu, rồi đến hai má.

Tống Chi Hòa rất bất ngờ, nhưng vẫn rất thuận theo. Ngón tay cái đặt trên khóe mắt cậu hơi khép lại, rơi xuống một nụ hôn, đến chóp mũi khóe môi, bên tai rồi hầu kết, thuận tay đi xuống, cách áo ngủ đặt trên ngực, sau đó dừng lại.

“Em có nhớ anh không?” Đàm Yến Minh đột nhiên lên tiếng, âm thanh có hơi khàn, tâm tình được bọc trong đấy, Tống Chi Hòa không nhục nhã như dự đoán, còn mang theo chút dục vọng khó nhìn thấy được.

Tống Chi Hòa rũ mắt, sờ sờ hai cái tay đang đặt trên ngực mình, không nói gì.

Mà Đàm Yến Minh tựa như bị cái chạm này quấn chặt. Hắn đột nhiên ngẩng đầu, hung ác trừng trừng đối mắt nhìn Tống Chi Hòa, không bỏ qua mà ép hỏi: “Em nhớ anh như thế nào? Lúc lên giường với người khác cũng nhớ tới anh sao?”

Tống Chi Hòa những tưởng chính mình làm vũ trang rất tốt, có thể bình tĩnh đối mặt với chất vất có thể đoán trước này. Thế nhưng lúc câu hỏi được đặt ra cậu cũng không tránh khỏi cảm thấy thống khổ.

“Không biết.” Cậu nghe thấy mình nói, “Lúc trên giường nghĩ tới ai, điểm đạo đức đó em vẫn cần phải có.”

Chuyện kế tiếp đơn giản hơn nhiều.

Đàm Yến Minh cởi quần áo cậu, đem dịch bôi trơn đầy tay rồi chen vào. Chất gel sền sệt lạnh lẽo đi vào đường ruột Tống Chi Hòa, chậm rãi trở nên ấm áp, dưới sự ma sát mà nóng rực lên. Đàm Yến Minh trầm mặc đem thân thể Tống Chi Hòa biến thành một cái cọc, chốc chốc đi vào, rút ra, rồi lại đi vào, hung ác, như vũ như bão, rên rỉ cùng thở dốc, ở trên lưng Tống Chi Hòa lưu lại những dấu vết vừa thống khổ vừa dằn vặt.

Cho đến khi Đàm Yến Minh thúc đến cuối cùng rồi kéo áo mưa xuống cũng không hôn cậu thêm lần nữa. Tống Chi Hòa nằm xụi lơ trên giường, cảm thấy chính mình như vừa hít một ngụm khí lạnh, mạch máu trong tim đều lạnh cóng đến đông đặc rồi.

Đàm Yến Minh ném áo mưa đi, lúc trở lại giường bóp lấy cầm Tống Chi Hòa: “Em dâm đãng như kỹ nữ ấy nhỉ.”

Vô tình. Tống Chi Hòa mặt không đổi sắc đối diện lời nhục nhã của hắn, “Ồ, đến đây.” Cậu nghĩ, đối với lời nhục nhã này không có chút nào ngạc nhiên, thậm chí cảm thấy một loại an tâm quái dị, hoặc nói là thỏa mãn đầy biến thái.

“Lúc thằng khác làm em em cũng như dâm như thế này à?” Đàm Yến Minh lau khe mông Tống Chi Hòa một cái, chất lỏng dính đầy tay, gel bôi trơn, lẫn vào dịch ruột non bị khuấy thành bọt, bôi trên hai gò má ửng hồng của Tống Chi Hòa.

Tống Chi Hòa nắm chặt tay hắn, nhẹ nhàng kéo hướng đến bên môi mình, sau đó thè lưỡi liếm một cái. Mùi vị không hề tốt đẹp gì, đầu lưỡi muốn thu về, lại bị hai ngón tay mạnh mẽ tóm chặt, sau đó biến thành cưỡng hôn, chất lỏng trong suốt chảy xuống, ô uế ướt cả mảng gối.

Tất cả mưa rào đều hóa thành ôn nhu, tình dục cũng thế. Đàm Yến Minh nhìn khuôn mặt diễm lệ của Tống Chi Hòa, trong mắt lấp lánh nước, mà trong đấy lại không giấu được, hòa theo dòng nước mắt rơi xuống là yêu thương thống khổ, ở trong lòng cơ hồ bật cười.

“Để xem em sẽ nhịn đến khi nào.” Hắn nghĩ như thế, lại bày ra mặt lạnh, như hận Tống Chi Hòa tự đắc kéo lấy mái tóc dài của cậu, ép cậu mở miệng vì chính mình mà khẩu giao.

“Mình hẳn cũng đáng nhận được giải Oscar.” Hắn lại nghĩ.

Sau khi kết thúc thời điểm Đàm Yến Minh đứng bên giường mặc áo ngủ mở miệng nói.

“Ngày mai ăn sáng xong rồi hãy đi, anh kêu dì Hồ làm xíu mại.” Đàm Yến Minh kéo kéo dây lưng bên hông, cúi đầu nhìn Tống Chi Hòa một chút, “Đừng như lần trước nữa làm dì ấy thương tâm.”

Không ăn một bữa cơm thôi mà có thể làm thương tâm ai chứ, nhưng Tống Chi Hòa vẫn là khó nhận ra ở bên dưới gật gật đầu: “Đã biết.”

Đàm Yến Minh liếc mắt nhìn cậu lần nữa, quay người đi.

Ngày hôm sau lúc Tống Chi Hòa tỉnh lại eo lưng và cánh tay đều không quá thoải mái, nếu theo góc nhìn thứ ba đêm hôm qua chính là triền miên cực độ. Nhưng cậu lại không biểu hiện ra mặt, trên mặt vẫn là thần thái ôn hòa nhàn nhạt, chỉ là lúc nâng cánh tay nhận lồng xíu mại dì Hồ đưa có chút không được tự nhiên.

“Yến Minh hơn năm giờ đã bị Ba Hách đón đi rồi.” Dì Hồ thấy ánh mắt cậu như lơ đãng đảo qua lầu hai, bỗng nhiên mở miệng nói.

Tống Chi Hòa ngẩn người, nói: “Ba Hách tự mình tới đây?”

Đây đúng là một câu phí lời. Tống Chi Hòa sau khi hỏi xong mới phản ứng, vừa cười vừa nói: “Cái này đúng là không thường thấy thật.”

Cậu giống như không để trong lòng, cơm nước xong xuôi nói tạm biệt với dì Hồ cũng dự tính rời đi.

“Chi Hòa.” Dì Hồ dường như chợt nhớ tới cái gì chạy hai bước đuổi theo, “Yến Minh nói con đi xe của nó đi, lúc Ba Hách tới nó để xe lại.”

Tống Chi Hòa trở lại nhà trọ trong nội thành đã gần chín giờ, rõ ràng chẳng hề làm gì thế nhưng thân thể cảm thấy giống như không có tý sức lực nào lại càng thêm uể oải.

Cậu nằm trên giường mấy phút, vừa muốn ngủ thì điện thoại vang lên.

Tống Chi Hòa nghiêng đầu nhìn thông báo hiện trên điện thoại, giống như trốn tránh mà quay lưng lại, phảng phất như không thể nhìn tiếp nữa, đầu điện thoại bên kia là người xưa nay không xuất hiện. Nhưng cậu nỗ lực trốn tránh y ba năm lại chưa bao giờ thành công, lần này hiển nhiên cũng không hề có tác dụng —- điện thoại vừa tự động ngắt một giây sau lại vang lên, ý tứ vô cùng cố chấp. Tống Chi Hòa vô lực ấn mở loa ngoài, điều tiên phủ đầu nói: “Diệp Gia, tôi nói được sẽ làm được, anh không cần vẫn luôn gọi tới vậy đâu.”

Âm thanh bên kia thông qua tín hiệu truyền tới có chút không rõ, khẩu âm tiếng Việt mang theo xem thường lại truyền đạt rất tốt: “Nhìn cậu có vẻ làm không được thuận lợi nhỉ, cần tôi giúp cậu hay không?”

Tống Chi Hòa từ trên giường ngồi dậy.

Cậu sau khi cởi quần áo xong không mặc lại, ánh nắng từ khe hở rèm cửa sổ lọt vào gian phòng, đem khối vết tích lớn giữa hai chân Tống Chi Hòa chiếu sáng lên.

“Không cần giúp.” Tống Chi Hòa nói, “Tôi đã liên hệ với trường học ở nước ngoài rồi, tốt nghiệp xong sẽ đi ngay, anh không cần tìm tôi nữa đâu.”

Người kia đuổi tới tận cùng không chịu buông: “Còn lâu như thế mà, ai biết cậu có hay không chịu ngoan ngoãn cút đi?”

Tống Chi Hòa cảm thấy được sự mờ mịt, trong sự mờ mịt ấy tựa như lại có điểm đau xót không nói được cũng không tả rõ được, đại khái chắc là thân thể không khỏe mà tạo thành ảnh hưởng trầm trọng tới tinh thần rồi. Mà cậu vẫn là bảo trì sự bình tĩnh — nói ra ngoài.

“Tôi sẽ đi.” Cậu nói, “Tôi tốt nghiệp rồi, thuận lợi rời đi, anh cũng thuận lợi mà đi vào. Nếu như anh vẫn luôn ép buộc tôi, tôi không biết tôi sẽ làm chuyện gì khiến tất cả mọi người không vui vẻ nữa. Khuyên anh vẫn là không nên như thế. Hơn nữa anh đã đồng ý với tôi chờ đến khi tôi tốt nghiệp, bây giờ là muốn làm gì đây?”

“Không làm gì cả, chỉ nhắc nhở cậu một chút thôi, để cậu chớ quên. Ngược lại không phải để cho thấy dể chịu.” Người kia tựa hồ rất sung sướng mà nở nụ cười, Tống Chi Hòa không nghe rõ, mà cũng không muốn đi tìm hiểu tỉ mỉ những thứ này làm gì để chính mình cảm thấy không thoải mái.

“… Hơn nữa cậu đi rồi, anh ấy lại đi tìm cậu thì làm sao bây giờ? Ra nước ngoài cũng đâu phải chân trời góc biển, cậu cho rằng như vậy là tôi thấy hài lòng sao?”

“Anh ấy sẽ không, lúc trước đồng ý với anh cũng đã nói rồi.” Tống Chi Hòa cảm thấy cuống họng hơi khô, cậu mang dép, gấp gáp muốn đi uống nước, “Tôi là cái gì tôi nghĩ anh so với tôi còn rõ ràng hơn.”

Người kia trầm mặc một chút, cắt đứt cuộc điện thoại.

Tống Chi Hòa đi tới phòng bếp lấy bình nước trong tủ lạnh uống hơn nửa lại thấy thoải mái hơn. Hít thở đã thông rồi, đảo qua giống như dũng khí của cậu vậy: Không nóng không lạnh, tình cờ nhô ra rồi rất nhanh bị trừ khử.

Uống hai ngụm, dòng nước thanh mát trôi qua cuống họng cậu.



Có duyên với couple tên Minh x Hòa hay gì ấy =)))))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play