Đàm Xung vừa về đến phòng ký túc, tất cả mọi người lập tức xông lên, vây quanh anh mồm năm miệng mười: “Mau khai thật đi, em gái hôm nay là ai?”

Không ai nhọ như Đàm Xung cả, chỉ dẫn người đi thay đồ thôi cũng dấy lên một hồi hiểu lầm cho đám bạn cùng phòng. Có nên nói cho bọn họ biết “em gái” trong miệng bọn họ thực chất không phải là “em gái” hay không? Nhưng như vậy có lẽ sẽ càng khó giải thích hơn, anh chỉ muốn ăn ngay nói thật, có điều với năng lực nhiều chuyện của đám người này, kiểu gì bọn họ cũng sẽ tra hỏi vì sao Kiều Úy Nhiên lại mặc đồ nữ. Loại chuyện như đồng tính luyến ái này dù sao cũng là chuyện riêng tư của người khác, anh không thể mang ra làm chủ đề bàn tán với bạn cùng phòng được. Nhưng nếu cứ im lặng mãi cũng không thể thoả mãn được lòng hiếu kỳ của bọn họ.

Tống Tuân tóm chặt Đàm Xung, mặt đầy tò mò nói: “Cả tối nay cậu đi cùng em ấy à? Còn vào phòng thay đồ chung với nhau nữa?!?!?! Hỏng rồi, hỏng hẳn rồi, tôi không nhận ra ông bạn Đàm Xung của tôi nữa rồi!”

“Hai người ở bên nhau bao lâu rồi? Có bồ mà giấu anh em là sao hả? Cậu không tin tưởng chúng tôi đến vậy sao?”

Bọn họ mỗi người cứ một câu linh ta linh tinh, Đàm Xung muốn tìm cách thoát thân nhưng đáng tiếc giãy dụa chỉ phí sức, bọn họ ỷ đông cậy mạnh bao vây không một kẽ hở.

“Không yêu.”

“Lừa ai hả!!!! Đã như thế này… ” Bạn cùng phòng cười cười, vừa nói vừa khoa tay múa chân diễn lại tư thế trong phòng thay đồ của Đàm Xung và Kiều Uý Nhiên: “Ôm ấp như thế này mà bảo không yêu?”

Đàm Xung nhìn không nổi nữa, dùng lực tách hai tên trước mặt ra, anh và Kiều Uý Nhiên đâu có ôm chặt như vậy chứ, chẳng qua lúc đó tình thế cấp bách, vậy mà qua lời miêu tả của bọn họ lại trở nên khó nghe như vậy.

Cuối cùng, Đàm Xung lần đầu tiên trong cuộc đời thẹn quá hoá giận: “Tôi đi tắm đây.”

“Tôi đi tắm đây~…” Đám bạn nhái lại ngữ điệu của Đàm Xung: “Lúc nào cũng dùng câu này để trốn tránh, khẳng định có vấn đề!”

Thời điểm Đàm Xung từ phòng tắm đi ra, đám bạn cùng phòng vẫn chưa chịu buông tha, Tống Tuân cầm đầu băng đảng túm Đàm Xung lại, tiếp tục tra khảo: “Cậu chỉ cần trả lời thật một câu thôi, có phải cậu đang yêu không, chúng tôi sẽ không dò hỏi nữa.”

Màn hình di động trên bàn trùng hợp sáng lên, Đàm Xung lướt qua nhóm người kia, cầm di động trèo lên giường đáp: “Không.”

Anh nằm lên giường, mở khung chat, tất cả tin nhắn mới nhận đều là ảnh chụp Kiều Úy Nhiên hôm nay. Cậu nói sẽ gửi ảnh đã photoshop cho anh, thế nhưng Đàm Xung nhìn mãi cũng không nhận ra sự khác biệt gì giữa ảnh gốc và ảnh đã qua chỉnh sửa.

Phía dưới, Kiều Úy Nhiên nhắn thêm một câu: “Anh xem em nên gửi tấm nào cho chủ shop bên kia?”

Đàm Xung có lẽ không hiểu lắm về cơ chế chụp ảnh quảng cáo cho cửa hàng, thông thường chủ shop sẽ dùng những tấm ảnh này để treo ngay trong tiệm, bởi vậy anh chỉ dựa vào bản năng của mình để chọn ra mấy bức hình mà anh cảm thấy đứng đắn nhất.

Kiều Úy Nhiên nhìn những bức ảnh mà Đàm Xung chọn, về cơ bản anh đều loại hết những tấm lộ chân lộ eo.

Cậu âm thầm hỏi một câu: “Anh dị ứng với chân à?”

Tin nhắn trả lời của Đàm Xung lạnh như băng: “Lộ hơi nhiều.”

Nhận thấy thái độ bụng gian miệng thẳng* của anh, Kiều Úy Nhiên vừa tức vừa buồn cười. Cậu nằm xoay ngang trên giường, hai chân gác lên tường khiến cho quần đùi bị xốc ngược lộ ra một đoạn đùi trên, sau đó Kiều Úy Nhiên chụp một bức ảnh cặp chân trắng nõn của mình, trực tiếp gửi cho Đàm Xung.

*raw: ra vẻ đạo mạo giả vờ đứng đắn.

Đàm Xung bên kia nửa ngày không thấy trả lời, Kiều Úy Nhiên thăm dò: “Sao anh không rep em?”

“Có phải anh đang lưu ảnh về máy không?”

Đàm Xung quả thực đang định ấn nút lưu ảnh, đọc được câu này thì dừng tay, dùng thái độ cây ngay không sợ chết đứng trả lời Kiều Úy Nhiên: “Không.”

“Thế sao lần này anh không chê là lộ chân nhiều quá?”

Kiều Úy Nhiên không để cho Đàm Xung có cơ hội giải thích, tự biên tự diễn:

“Ồ em biết rồi.”

“Cho anh xem thì được.”

“Cho người khác xem thì không được.”

Vốn dĩ chuyện này rất khó nói ra miệng, thế nhưng Kiều Úy Nhiên lại không hề kiêng nể gì bóc toạc ra, Đàm Xung có chút sững sờ không kịp trở tay.

Kiều Úy Nhiên vẫn không dừng lại: “Anh không đồng ý yêu đương với em, thế nhưng lại quản hết chuyện này tới chuyện khác, độc chiếm hết tiện nghi của em rồi.”

Đàm Xung suy nghĩ, cho dù hai bọn họ không phải quan hệ yêu đương, cho dù Kiều Úy Nhiên không gửi những bức ảnh này cho anh thì kiểu chụp hình riêng tư này cũng không nên để người ngoài nhìn thấy.

“Hừ…” Đàm Xung dùng sở trường im lặng cho có lệ để đối phó với cậu, Kiều Úy Nhiên mất hứng.

Đàm Xung không biết mình nên nói gì, anh lướt lên xem lại toàn bộ ảnh chụp mà cậu gửi tới, thình lình hỏi: “Tất cả ảnh đây sao?” Anh cứ thấy thiếu thiếu một tấm.

“Tất cả đấy.” Kiều Úy Nhiên vẫn đang giận dỗi, không nhận ra ẩn ý trong lời nói của Đàm Xung.

“Có phải bị thiếu một bức không?”

Thiếu bức nào? Cậu đã xuất hết từ thẻ nhớ máy ảnh ra rồi mà, chỉ còn…

Nỗi ấm ức đang sôi sùng sục trong lòng Kiều Úy Nhiên đột nhiên im bặt, đúng là thiếu một tấm ảnh, nhưng không phải ảnh chụp bằng máy DSLR mà là chụp bằng điện thoại. Hóa ra Đàm Xung vẫn nhớ đến nụ hôn vụng trộm kia của cậu.

Cái level khẩu thị tâm phi này của Đàm Xung xứng đáng đạt top server!

Kiều Úy Nhiên cũng bắt đầu giả ngốc, sửng sốt nói: “Không thiếu đâu, làm gì thiếu bức nào!?”

“Được rồi.” Tin nhắn này thể hiện sự thất vọng của Đàm Xung một cách vô cùng tinh tế.

Lời đã đến bên miệng nhưng Đàm Xung vẫn có thể nuốt xuống, Kiều Úy Nhiên phục anh rồi, hai người giằng co một trận, sau đó cậu nhắn cho Đàm Xung: “Em buồn ngủ rồi.”

“Ừ.” Lại ừ, không thế nhắn thêm gì đó cảm xúc hơn sao?

Kiều Úy Nhiên thở dài, gửi bức ảnh trong điện thoại sang: “Anh hỏi tấm ảnh này hả?”

Bức ảnh này không hề được photoshop kỹ càng, Kiều Úy Nhiên chỉ dùng bộ lọc màu vàng cam của app chụp hình phủ lên, cảm giác rất ấm áp.

Cậu nói: “Em định cài làm hình nền điện thoại, anh định làm gì?”

Định làm gì sao? Đàm Xung chưa nghĩ đến việc này, anh chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi, vì thế anh âm thầm lưu tấm ảnh kia về máy.

“Hừ… lại không nói gì, em ngủ đây!”

“Ừm.” Tên đầu gỗ Đàm Xung chỉ biết ậm ừ đáp lại một cách ngốc nghếch. Góc dưới bên trái khung chat hiển thị dòng chữ “Đối phương đang soạn tin…”, nhưng mãi không thấy tin nhắn trả lời của Kiều Úy Nhiên.

Xác định cậu đã đi ngủ thật rồi, Đàm Xung mới phóng to bức ảnh vừa lưu, tuy rằng anh chưa biết nên dùng bức ảnh này với mục đích gì, nhưng sau khi nghe ý tưởng của Kiều Úy Nhiên, Đàm Xung lặng lẽ đặt tấm ảnh này làm hình nền khung trò chuyện của hai người.

Đêm nay Kiều Úy Nhiên ngủ không ngon giấc, cậu lờ mờ nghe thấy tiếng nước róc rách, có thể là lăn lộn chụp hình một ngày cho nên thân thể mệt mỏi, cũng có thể là bị Đàm Xung chọc giận… sau đó cậu bị tiếng rống giận dữ của La Nghị đánh thức.

“Kiều Úy Nhiên! Đmm tao đã nói bao nhiêu lần rồi, đồ lót của mày đừng có treo cùng chỗ với tao!!!”

Kiều Úy Nhiên mắt nhắm mắt mở ngồi dậy, đầu óc cậu còn chưa tỉnh táo hắn, có chút ngơ ngác nhìn lên tấm rèm giường.

Sau đó “ruỳnh” một tiếng, giường của Kiều Úy Nhiên bị rung lắc dữ dội, cậu thò đầu ra ngoài quan sát, thấy tên La Nghị đã đứng dưới chân giường nổi trận lôi đình, trên tay gã cầm một cái áo phông.

“Cái gì đấy?” Kiều Úy Nhiên chớp chớp mắt, giọng nói mềm nhuyễn.

La Nghị sửng sốt, gã lại co cẳng đạp vào chân giường một phát: “Mày buồn nôn vl, phơi quần áo cách xa bọn tao ra!”

Nói xong gã ném cái áo xuống đất, vốn dĩ gã chỉ kiếm cớ gây sự, nhưng bộ dạng chưa tỉnh ngủ ngây ngốc vô tội của Kiều Úy Nhiên khiến cho máu trong người gã nóng lên, chỉ hận không thể trèo lên xé xác người bên trên ngay lập tức.

Ấy vậy mà tên Vương Kỳ đang đứng một bên lại đột nhiên lên tiếng: “Thôi bỏ đi, sắp vào tiết rồi, mày tìm cái khác thay đi.”

Đám người hậm hực rời khỏi ký túc xá, trước khi đi La Nghị còn sập cửa “rầm” một tiếng động trời, Kiều Úy Nhiên lúc này mới hoàn toàn thanh tỉnh, cậu ra ban công nhìn lại chỗ phơi đồ của mình.

Quần áo bọn kia phơi một bên, quần lót của cậu trơ trọi một bên, cậu lấy quần lót xuống lầm bầm: “Ai phơi cùng chỗ với mày, đồ điên!”

Cái quần cầm trên tay vẫn còn hơi ẩm, phơi suốt đêm mà không khô nổi, Kiều Úy Nhiên đang bực bội vì vô cớ bị đánh thức, cậu có cảm giác không thoải mái cho nên dứt khoát vo tròn cái quần sau đó ném luôn vào thùng rác!

“Mày tức thì kệ mày, tao cũng không vui đây này!” Ký túc xá chỉ còn một mình cậu, Kiều Úy Nhiên thoải mái hét lên một câu.

Tâm tình phấn khởi chào ngày mới cứ như vậy bị phá hoại, Kiều Úy Nhiên nổi giận đùng đùng bò lên giường, sự hờn dỗi dành cho Đàm Xung tối hôm qua đã sớm bị cậu quăng ra sau đầu. Kiều Úy Nhiên trực tiếp gọi thoại cho anh.

Trùng hợp hôm nay Đàm Xung cũng trống tiết, anh vẫn đang ngủ trong phòng.

Khi cuộc gọi được kết nối, thanh âm trầm khàn của Đàm Xung truyền đến khiến cho Kiều Úy Nhiên thiếu chút nữa “chào cờ buổi sáng”: “Alo?”

Vốn dĩ cơn giận của Kiều Úy Nhiên đã nguôi ngoai phần nào, nhưng lúc này cậu lại tiếp tục giả vờ như đang cáu kỉnh, không chịu mở miệng chờ Đàm Xung lên tiếng trước.

“Alo?” Đàm Xung còn chưa tỉnh hẳn, anh giơ máy lên để xác minh lại tên người gọi đến: “Kiều Úy Nhiên?”

Bấy giờ Kiều Úy Nhiên phát huy diễn xuất của mình, giả vờ sụt sịt một cách ấm ức.

“Sao thế?” Đàm Xung trở người định xuống giường, đám bạn cùng phòng của anh trừ khi xảy ra động đất, nếu không chẳng có âm thanh ồn ào nào có thể ảnh hưởng đến giấc ngủ của bọn họ: “Khóc sao?”

Kiều Úy Nhiên không khóc, cậu nào có yếu đuối như vậy, nhưng nghe ngữ khí của Đàm Xung cậu bèn bắt đầu rầm rì kể lể: “Em… hức… bạn cùng phòng quát em…”

Kiều Úy Nhiên đột nhiên như bật còi báo động phòng không, cậu tủi thân muốn chết, không cầu Đàm Xung ra mặt bảo vệ, ít nhất cũng phải cáo trạng một chút để Đàm Xung có thể an ủi an ủi cậu.

Nhưng cậu thút tha thút thít gần mười phút đồng hồ mà Đàm Xung vẫn bàng quan như không, chẳng hề lên tiếng. Cuối cùng, Kiều Úy Nhiên rên mệt rồi mới dùng giọng nói nghẹn ngào hỏi: “Sao anh… hức… không dỗ em…”

Đàm Xung không phải không muốn dỗ cậu, mà vì anh chưa từng gặp phải trường hợp như thế này cho nên không biết phải dỗ dành cậu ra sao. Chờ Kiều Úy Nhiên bình tĩnh lại, anh hỏi một câu không đầu không đuôi: “Cậu có đói không? Ăn sáng chưa?”

“Chưa ăn…” Tuy rằng ông nói gà bà nói vịt nhưng Kiều Úy Nhiên vẫn thành thật trả lời.

Đàm Xung từ trên giường leo xuống: “Tôi đi mua điểm tâm, cậu đợi một lát.”

Đám bạn cùng phòng của Đàm Xung, mặc kệ là âm thanh ồn ào gì cũng không thể đánh thức được bọn họ, nhưng chỉ cần nghe thấy có người nói xuống lầu mua thức ăn thì lập tức bật dậy gọi với theo: “Xung à, bao giờ lên thì mua giúp tôi một suất cơm rang nhé!”

“Còn tôi ăn mì bò.”

Đàm Xung đang rửa mặt: “Tôi về hơi muộn đấy.”

“Trước bữa tối là được, bọn tôi không vội.”

Sau khi cúp máy, Kiều Úy Nhiên vẫn chưa bình tĩnh lại, ý gì đây? Đàm Xung muốn đến ký túc xá của cậu sao?

Cậu từ tốn trèo xuống đất, rửa mặt đánh răng, không định thay quần áo mà mặc nguyên bộ đồ ngủ. Cậu còn chưa hồi phục sau trận “khóc lóc thảm thiết” vừa rồi, có chút suy sụp tinh thần ngồi vào bàn học.

Mãi cho đến khi tiếng gõ cửa vang lên, Kiều Úy Nhiên mới có cảm giác chân thật, Đàm Xung tới thật rồi, còn mang theo đồ ăn sáng cho cậu nữa!

Cửa mở ra, hai mắt Kiều Úy Nhiên đỏ bừng, khóe miệng hơi trễ xuống, vẻ mặt buồn bã ấm ức.

Đàm Xung mua khá nhiều thứ nhưng chỉ đưa một suất ăn cho cậu. Kiều Úy Nhiên tủi thân hỏi: “Anh về luôn à?”

Mấy thứ khác thì không sao, nhưng món mì bò sợ là sẽ trương phềnh mất. Lời đến bên miệng nhưng bởi vì Kiều Úy Nhiên mà rẽ ngoặt: “Ăn cùng cậu rồi về.”

Món mì bò là của Tống Tuân order, thời điểm Đàm Xung mang về đến phòng, Tống Tuân vừa ăn vừa nói: “Đm, cậu mua thức ăn cho lợn à, một phần mì mà trương thành hai phần luôn rồi!”

Đàm Xung rót cho Tống Tuân một cốc nước ấm từ máy lọc: “Chịu khó ăn đi.”

“Haizzz… thôi thôi được rồi, cậu lấy cho tôi ít muối.” Tống Tuân cũng không quá chấp nhất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play