Ngày hôm sau, lịch học của khoa Vật lý rất dày, buổi chiều đám La Nghị gần như full tiết, sau giờ nghỉ trưa liền chạy sấp mặt lên giảng đường, Kiều Úy Nhiên tranh thủ thời gian soạn đồ trong ký túc.
Chủ shop kia tặng cậu 2 bộ trang phục nữ, cậu mặc sẵn một bộ trên người, cẩn thận cất bộ còn lại và máy ảnh DSLR* vào túi, sau đó trang điểm và đội tóc giả.
*máy ảnh DSLR: Máy ảnh phản xạ ống kính đơn kỹ thuật số. Tiếng Anh: Digital single-lens reflex camera, vui lòng tìm hiểu thêm trên gg nếu có nhu cầu.
Cậu ra cửa sớm một chút, chịu đựng ánh mắt quái dị của đám nam sinh, trực tiếp chạy ra khỏi tòa nhà ký túc.
Chiều nay không phải tiết chuyên ngành, sinh viên hai ban khác nhau học chung một giảng đường, các sinh viên khác thật ra không quá chú ý đến Kiều Úy Nhiên, nhưng nữ sinh khoa Tiếng Anh vừa liếc mắt liền nhận ra cậu.
“Úy Nhiên, sao cậu lại mặc đồ nữ?”
Kiều Úy Nhiên chọn một chỗ ngồi sát góc, giơ ngón tay suỵt ra hiệu các cô gái giữ im lặng: “Tớ phải chụp ảnh quảng cáo mẫu mới.”
Một nữ sinh ngồi cạnh thò tay sờ đùi Kiều Úy Nhiên: “Thật bất công mà, chân cậu vừa nhỏ vừa dài, con gái bọn tớ sống sao đây?”
Kiều Úy Nhiên rất sợ nhột, cậu kéo váy che che, ngượng ngùng nói: “Cậu đừng sờ nữa, sờ loạn là phải chịu trách nhiệm đấy, nuột không?”
“Nuột!!!” Cả lớp chụm đầu vào với nhau, rỉ tai thì thầm.
Kiều Úy Nhiên đảo mắt một vòng, lại hỏi: “Thế… nếu cậu là con trai thì có thích không?”
“Đừng nói là con trai, tớ là con gái mà còn thích mê.”
Cái tập thể nữ sinh này suốt ngày nịnh nọt, tâng bốc nhau lên tận trời, thích chết đi được. Kiều Úy Nhiên chỉ vui vẻ được nửa phút lại sờ lên mặt mình, thầm nghĩ “nếu Đàm Xung cũng nghĩ như vậy thì tốt rồi”.
Một đám con gái túm tụm trò chuyện, kiểu gì nội dung tán gẫu cũng chạy đến mấy chuyện như trang phục và makeup, bọn họ hỏi Kiều Uý Nhiên dùng mỹ phẩm của hãng nào, sau đó tham khảo cách phối đồ của cậu, càng nói càng hăng.
Đàm Xung từ đầu giờ chiều đã hơi sốt sắng, anh biết Kiều Úy Nhiên học xong tiết buổi chiều mới tới tìm mình, nhưng vẫn không nhịn được liên tục quay đầu nhìn về phía khán đài, bóng tới tay cũng không buồn tiếp.
Cuối cùng đám Tống Tuân cũng chịu không nổi: “Đàm Xung, cậu sao thế??? Đi chơi bóng hay đi ngắm gái đấy?”
Đàm Xung thất thần cũng không có nguyên nhân gì khác, ý của Kiều Úy Nhiên tối qua đó là, cậu sẽ mặc váy đến tìm anh đúng không? Mặc dù anh đã chuẩn bị tâm lý trước nhưng trong lòng vẫn hơi hoang mang.
Đàm Xung đang muốn giải thích, khóe mắt đột nhiên lướt qua một “nữ sinh” tóc dài đang bước lên khán đài. Kiều Úy Nhiên?
“Tôi… nghỉ một lát, đổi người đi.” Đàm Xung nói xong cũng không đợi phản ứng của đồng đội, lập tức rời sân.
“Đm, gần đây cậu ta có chuyện gì thế nhỉ?” Bạn cùng phòng oán giận thì oán giận nhưng vẫn gọi dự bị vào sân thay người.
Kiều Úy Nhiên thấy Đàm Xung đang đi về phía này, cậu vội vàng bước lùi về sau, mãi cho đến khi xác định vị trí của mình khuất khỏi tầm mắt của bạn anh mới dừng lại.
Đàm Xung chân dài chạy nhanh, vài bước đã đứng trước mặt cậu.
“Hết trận rồi ạ?” Kiều Úy Nhiên biết, hễ nói chuyện với Đàm Xung là cậu lại bật mode “giả nai”, nhưng cậu không thể khống chế được. Hai tay cậu cầm túi đồ giấu sau lưng, khi nói chuyện thân mình không tự chủ mà hơi nghiêng ra trước, ánh mắt thì mơ hồ bất định.
“Ừm.”
Tối hôm qua Đàm Xung đã xem ảnh, nhưng làm sao có thể so với cảm giác rung động lúc nhìn thấy người thật, cố tình Kiều Úy Nhiên còn dùng thanh âm thỏ thẻ mềm mại như vậy, đặc biệt là lúc nói chuyện không hề cảm thấy lạc quẻ so với một thân trang phục mà cậu đang mặc.
Gương mặt Kiều Úy Nhiên được trang điểm nhìn khác hẳn với ngày thường, váy hơi ngắn làm cặp đùi lộ ra quá nhiều, Đàm Xung nhìn lên mặt cậu liền cảm thấy không đúng, nhìn xuống chân cậu lại càng khó xử hơn, ánh mắt anh nhất thời không biết nên đặt ở đâu.
Kiều Úy Nhiên thay đổi cách ăn mặc liền trở nên yểu điệu, không khí giữa hai người có chút xấu hổ.
Bọn họ ấp úng ngượng ngùng đứng như vậy một lát, vẫn là Kiều Úy Nhiên chủ động lên tiếng trước. Cậu vỗ vỗ túi đồ trong tay, nói: “Có hai bộ váy, bộ này em sẽ chụp ở đây, chụp xong phải thay bộ khác sau đó vào phòng học lấy cảnh, được không?”
Đàm Xung không có ý kiến gì, hai bọn họ không đi quá xa, chọn một vị trí râm mát ngay dưới tán cây.
Kiều Úy Nhiên đưa máy ảnh cho Đàm Xung, chuẩn bị dạy anh cách sử dụng.
Dưới tàng cây rợp bóng, gió khẽ lay động, Kiều Úy Nhiên vén tóc gài sau tai, cậu thấp hơn Đàm Xung rất nhiều cho nên phải nhón chân hướng dẫn các nút bấm của máy ảnh.
Đàm Xung nhìn sườn mặt Kiều Úy Nhiên không rời mắt, mùi hương trên người Kiều Úy Nhiên cực kỳ ngọt ngào, mỗi lần hít thở hương thơm nồng nàn mê hoặc ấy lại xông vào đầu mũi anh, quả thực đứng gần như vậy là có thể ngửi thấy.
Khi Đàm Xung nhận ra Kiều Úy Nhiên bởi vì đứng không vững mà có xu thế dựa sát vào người anh, anh hơi nâng tay lên một chút làm cho cánh tay cậu bất tri bất giác áp lên cánh tay anh. Lúc này một phần trọng lượng cơ thể của Kiều Úy Nhiên đang treo trên người Đàm Xung.
Kiều Úy Nhiên kiễng chân đến mỏi, Đàm Xung chẳng hiểu phong tình chút nào, còn cực kỳ không có óc quan sát, anh không nhìn thấy cậu đang phải rướn lên để nói chuyện với anh hay sao? Còn cố tình giơ tay cao hơn…
Kiều Úy Nhiên cảm giác bắp chân có chút run rẩy, cậu bám vào cánh tay Đàm Xung, nén giận nói: “Anh cúi thấp xuống một chút được không?”
Bị Kiều Úy Nhiên vạch trần thủ đoạn, Đàm Xung lần đầu tiên có cảm giác thẹn thùng, anh lấy lại tinh thần, cẩn thận nghe Kiều Úy Nhiên giảng giải, không làm chuyện mờ ám nữa.
“Lát nữa anh cứ làm như thế nhé, nhớ lấy nét, chụp liên tục vài bức để em còn chọn.”
Đàm Xung vừa đấu xong một trận bóng rổ, trên người pha trộn một loại hơi ẩm, hơn nữa thân hình anh cao lớn khiến cho Kiều Úy Nhiên có cảm giác áp lực nặng nề.
“Anh đã hiểu chưa?”
Đàm Xung gật đầu.
Xác định anh đã nắm được thao tác chụp ảnh, Kiều Úy Nhiên lùi về sau vài bước, bình thường cậu đều làm việc với nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, hôm nay đối mặt với Đàm Xung cậu chỉ mong chụp được một bộ hình tử tế mà thôi.
Nhưng Kiều Úy Nhiên vừa cúi người định ngồi xổm xuống, tà váy của cậu liền bị kéo lên ngang đùi.
Đàm Xung cầm máy ảnh không nhúc nhích, ánh mắt anh sâu thẳm, biểu tình phức tạp.
“Sao vậy?” Kiều Úy Nhiên hơi mù mờ, tưởng rằng mặt mình dính gì đó.
“Váy…” Đàm Xung dừng một chút “…hơi ngắn!”
Dứt lời, anh đi về phía Kiều Úy Nhiên, nắm tay kéo người dậy: “Cậu đứng yên.”
Kiều Úy Nhiên hơi mất tự nhiên đứng trước mặt Đàm Xung, sống lưng dựng thẳng, Đàm Xung kéo tà váy xuống thấp một chút, vốn dĩ cạp váy phải mặc cao tới eo, lúc này bị anh kéo xuống ngang hông.
Kiều Úy Nhiên ngẩng đầu bĩu môi: “Kéo thấp thế, chẳng có ai mặc thế này cả…”
Đàm Xung từ trên cao nhìn thẳng xuống: “Bình thường cậu cũng chụp kiểu này à?”
Đừng có kiểu này kiểu nọ được không? Đâu có “tục” như lời anh nói chứ, huống hố đây là đồng phục nữ sinh, kiểu dáng đứng đắn nhất rồi. Kiều Úy Nhiên nhớ lại, thỉnh thoảng cậu cũng chụp vài bộ ảnh chân dung làm của riêng, Đàm Xung mà biết chẳng phải là càng khó tiếp thu sao.
“Sao hả?” Kiều Úy Nhiên nghiêng đầu, cố gắng giấu đi cảm xúc khó nói đang nhộn nhạo trong lòng: “Anh không cho em chụp? Sao anh quản em nghiêm thế? Anh cũng có phải bạn trai em đâu!”
Quả nhiên Đàm Xung chính là một tên đầu gỗ, căn bản sẽ khó mà thông suốt, ngay cả mấy lời đường mật cũng không biết nói, anh chỉ lạnh mặt: “Tôi chỉ cảm thấy không ổn lắm.”
Nói xong, anh còn cố ý nhắc lại tấm ảnh tối qua: “Cả bức ảnh kia cũng thế, không ổn lắm.”
Anh nhìn chằm chằm cổ áo Kiều Úy Nhiên, hôm nay cậu ăn mặc khá quy củ, không nửa kín nửa hở khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa nữa.
Cái này không ổn cái kia cũng không ổn, Kiều Úy Nhiên vặn hỏi lại: “Nhưng em chỉ gửi cho một mình anh xem cũng không được sao?”
Đàm Xung đột nhiên nghẹn lời.
À, hóa ra không phải “chụp ảnh kiểu này” không ổn, mà là “chụp ảnh kiểu này gửi cho người khác xem” mới không ổn. Còn nói mình là thẳng nam, tính chiếm hữu cao như vậy, thật không biết cái người này nghĩ một đằng nói một nẻo hay là đầu óc anh ta thực sự có vấn đề, quản trời quản đất còn muốn quản người khác đánh rắm đi vệ sinh*
*nguyên văn trong raw: quản thiên quản địa quản người đi ỉ* đánh rắm
Kiều Úy Nhiên không tiếp tục truy hỏi, cậu giả bộ không vui, một lần nữa sửa sang lại váy áo, không kéo cao như vừa rồi nữa, kiểm tra xem lúc ngồi xuống có bị lộ hàng không sau đó hỏi: “Thế này là được rồi chứ gì?”
Đằng kia có người đi qua đi lại, Kiều Úy Nhiên có chút không thoải mái, đơn giản chụp vài tấm sau đó nói với Đàm Xung: “Chờ em thay quần áo, chúng ta vào phòng học chụp tiếp.”
“Ừm.”
Gần đây không có WC, Đàm Xung chỉ có thể đưa Kiều Úy Nhiên vào phòng thay đồ của sinh viên Thể dục.
Đây là lần đầu tiên Kiều Úy Nhiên vào phòng thay đồ dành cho vận động viên, cậu tò mò nhìn đông nhìn tây: “Phòng thay đồ các anh không có người sao?”
“Bọn họ đang huấn luyện bên ngoài.”
Đàm Xung vốn dĩ đã nhìn quen rất nhiều nam sinh thay đồ trong này, nhưng đối mặt với Kiều Úy Nhiên anh lại nghĩ có nên tránh ra ngoài không, có lẽ bởi vì bộ váy mà Kiều Úy Nhiên đang mặc rất bắt mắt.
Lý trí bảo anh tốt nhất hãy quay đầu đi, nhưng thân thể Đàm Xung lại đứng chắn trước mặt Kiều Úy Nhiên như một bức tường, anh tận mắt thấy mấy ngón tay mảnh khảnh của cậu đang đặt lên hàng cúc trước ngực.
Ánh mắt nóng rực từ đỉnh đầu chiếu xuống, Kiều Úy Nhiên nuốt một ngụm nước bọt, thấp giọng hỏi: “Anh nhìn chằm chằm em làm gì?”
Bị Kiều Úy Nhiên vạch trần, Đàm Xung đành phải lui ra ngoài đợi. Nhưng anh mới vừa ngẩng đầu đã nghe thấy tiếng bước chân rầm rập bên ngoài, còn chưa kịp phản ứng, đám người Tống Tuân đã xuất hiện ở cửa phòng thay đồ.
“Đm, chuyện gì đây?”
“Đàm Xung, sao cậu lại đưa con gái vào phòng thay đồ nam?”
Đàm Xung rốt cuộc cũng trải nghiệm được thế nào là hết đường chối cãi. Anh không biết phải giải thích ra sao.
Kiều Úy Nhiên quay lưng về phía nhóm nam sinh, nghe thấy tiếng động cũng không dám quay đầu lại, cậu dịch dịch từng bước nhỏ, di chuyển về phía Đàm Xung. Thời điểm cậu cúi đầu tựa trán lên lồng ngực anh, ngón tay cũng theo bản năng bám víu vào người trước mặt.
“Người ta đang thay quần áo…” Lời này nói ra càng giống như Đàm Xung vẽ thêm chân cho rắn.
Đám Tống Tuấn cũng không tiến lại gần, bọn họ nói vọng vào: “Thế cậu… đứng đây nhìn à?”
Cũng may mấy anh em cùng phòng khá ăn ý, một lát sau có người tế nhị lên tiếng: “Thôi bọn mình ra ngoài trước đi.”
Phòng thay đồ lúc này mới yên tĩnh trở lại, Đàm Xung nâng tay vỗ vỗ lên gáy Kiều Úy Nhiên, bộ tóc giả buông xõa chạm vào lòng bàn tay khiến cho anh hơi ngứa ngáy: “Bọn họ đi rồi.”
Kiều Úy Nhiên vẫn không ngẩng đầu, cậu tì trán vào lồng ngực rắn chắc của crush, nhịn không được lại thò tay chọc chọc, cứng ghê!
Thể trạng của Đàm Xung không giống mấy món đồ chơi nhồi bông mềm mại, cực kỳ có cảm giác cường tráng làm cho Kiều Úy Nhiên sinh ra xúc động muốn ôm lấy sau đó dụi đầu vào lồng ngực anh cọ cọ.
Cậu dùng đầu ngón tay mân mê lớp vải áo vận động của anh, nhỏ giọng than thở: “Anh luyện như thế nào vậy?”
“Tập thể lực thôi.” Sinh viên thể dục còn có thể luyện như thế nào, rèn luyện nhiều tự khắc sẽ rắn rỏi.
“Ò…” Hương vị nam tính bao xung quanh khiến cho Kiều Úy Nhiên có chút thất thần, cậu lại hỏi một vấn đề không quan trọng lắm: “Đàm Xung, anh có ngửi thấy mùi nước hoa trên người em không?”
“Ừm.”
Bịch bịch bịch, tiếng tim đập rộn ràng, rốt cuộc là ai đang hoảng loạn vậy.
Kiều Úy Nhiên tiếp tục dựa sát vào Đàm Xung chiếm thêm chút tiện nghi: “Thơm không?”
Đàm Xung như bị điểm huyệt, anh không hề đẩy cậu ra, người kia hỏi một câu, anh đáp lại một câu: “Ừm.”
Đã hài lòng với đáp án này, Kiều Úy Nhiên nhịn không được cười cười: “Anh vẫn nhìn à? Em còn phải thay đồ đấy.”
Đàm Xung vội vàng xoay đầu, ánh mắt nhìn về phía xa xăm, thế nhưng tai lại vểnh lên nghe ngóng tất cả những tiếng động sau lưng cho dù là nhỏ nhất.
Tiếng vải vóc ma sát tạo ra âm thanh sột soạt, tiếng Kiều Úy Nhiên hít thở, còn có tiếng tim đập trong lồng ngực anh.
Cảm giác nôn nóng này rất khó nói, cũng là một cảm giác tốt đẹp mà sự kỳ vọng mang lại.
Mãi cho đến khi cổ tay anh chợt bị đụng chạm, Kiều Úy Nhiên nắm lấy tay anh khiến anh cảm thấy nơi bị chạm vào hơi nóng lên, cậu nói: “Xong rồi.”
Thời điểm hai người ra khỏi phòng thay đồ, đám người tụ tập bên ngoài đã giải tán hết, Kiều Úy Nhiên cúi đầu lôi kéo Đàm Xung rảo bước, bỏ qua tất cả âm thanh huyên náo phía sau.
Cậu cảm thấy phim truyện đều lừa người, thời điểm nắm tay nhau cả hai đều có ý thức, cảm giác tiếp xúc da thịt rất mãnh liệt, hai người không ai buông tay là bởi vì cậu không muốn thả ra.
Kiều Úy Nhiên kéo Đàm Xung lần lượt đi tìm từng phòng học, phải tìm một phòng không người, nếu không sẽ ảnh hưởng đến tiết học của người khác.
Phòng học đối lập hẳn với ngoại cảnh, yên tĩnh hơn rất nhiều. Thuận tay xê dịch bàn ghế một chút liền phát ra tiếng động khiến lòng người bối rối.
Bộ ảnh trước đó là chụp toàn thân, bộ này sẽ chụp nửa người là chính.
Kiều Úy Nhiên tìm một vị trí ngồi xuống, khuỷu tay chống lên mặt bàn, hóa thân thành một nữ sinh thanh lịch.
“Anh ngồi đây.” cậu vỗ vỗ cái bàn trước mặt “Căn góc chụp từ trên xuống nhé.”
Đàm Xung là người theo chủ nghĩa đại nam nhân nhưng lại có chút nghe lời, sự bá đạo và sự phục tùng kết hợp rất khéo trong tính cách anh.
Anh tựa lên bàn học, hướng ống kính một góc 60 độ về phía gương mặt Kiều Úy Nhiên, sau khi ấn nút chụp liền nghiêng người giơ máy ảnh cho Kiều Úy Nhiên xem trước.
Không ngờ Kiều Úy Nhiên lại khẽ khàng nói một câu: “Em cứ có cảm giác anh sẽ bỏ máy xuống rồi hôn em.”
Khoảng cách giữa hai người lúc đó không quá xa, nếu không có máy ảnh ở giữa thì bọn họ sẽ càng thêm thân cận, tay Đàm Xung hơi run lên, chỉ có thể trốn sau máy ảnh giả vờ như chưa nghe thấy gì.
Rèm cửa trong phòng được kéo hết lên, ánh sáng tràn ngập, trong màn hình máy ảnh là Kiều Úy Nhiên với đôi môi đỏ mọng, cặp mắt long lanh. Vị thẳng nam Đàm Xung không biết khuôn mặt ấy có bao nhiêu hiệu ứng make-up, anh chỉ cảm thấy Kiều Úy Nhiên so với ngày thường còn đáng yêu hơn một chút.
Đã nói thẳng thắn đến vậy nhưng Đàm Xung không hề có chút phản ứng gì, Kiều Úy Nhiên cho dù da mặt dày đến đâu cũng thấy hơi ngượng.
Để che giấu sự xấu hổ, Kiều Úy Nhiên có chút uể oải nói: “Chụp được chưa ạ? Em đổi tư thế nhé?”
“Ừm.” Đàm Xung ngây ngốc chỉ biết ậm ừ đáp lại. Chap mới luôn có tại # TRUMtru yen.OR G #
Kiều Úy Nhiên không hề tỏ ra tức giận, cậu nằm úp lên mặt bàn, cằm gác lên mu bàn tay, ánh mắt hờ hững nhìn vào ống kính.
Đàm Xung lui ra phía sau một chút sau đó hơi ngồi xổm xuống, tìm một góc chính diện chụp vài bức.
Ảnh chụp bởi người bình thường đương nhiên không sắc nét bằng ảnh chụp bởi nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, tiến độ của bọn họ khá nhanh. Kiều Úy Nhiên hơi mất hứng vì phản ứng khi nãy của Đàm Xung, cũng không hẳn là như vậy, chỉ là Đàm Xung biết rõ cảm xúc của cậu dành cho anh, cậu cũng đã biểu lộ chân thật đến vậy, thế nhưng Đàm Xung vẫn một bộ dạng thờ ơ không nóng không lạnh khiến cho trái tim Kiều Úy Nhiên có chút phiền muộn.
Kiều Úy Nhiên không nhìn ảnh vội, cụp mắt hỏi một câu: “Em mặc đồ con gái thế này, anh có cảm thấy ghê tởm không?”
“Không đâu.” Đàm Xung chỉ cảm thấy, bộ dáng hôm nay của Kiều Úy Nhiên khiến nhịp tim của anh tăng nhanh hơn.
Không thích, cũng không chán ghét, vẫn là thái độ mập mờ như vậy, Kiều Úy Nhiên chưa từ bỏ ý định: “Vừa nãy anh có định hôn em không?”
Đàm Xung vừa lúc buông máy ảnh xuống, lần này không có chỗ trốn nữa rồi, cảm giác khó tả trào dâng trong lòng. Cho dù Kiều Úy Nhiên mặc đồ nữ, anh cũng biết rõ cậu là nam, anh không thích con trai cho nên việc có muốn hôn cậu hay không anh đương nhiên không thể nói rõ.
Vừa hỏi đến vấn đề này, Đàm Xung lại lúng túng như gà mắc tóc, thật sự làm khó anh đến vậy sao?
Kiều Úy Nhiên chép miệng, ngồi dịch vào trong để thừa chiếc ghế bên cạnh: “Vậy anh chụp với em một bức ảnh đi, không cần dùng máy ảnh đâu, chụp bằng điện thoại là được rồi.”
Đàm Xung không từ chối, anh ngồi xuống kế bên, thắt lưng dựng thẳng, tay chân ngay ngắn, chuẩn tư thế các ông bà chụp ảnh cưới thời xưa.
Kiều Úy Nhiên bật chế độ chụp hẹn giờ trên điện thoại, cậu dựng di động trên mặt bàn, dựa lên thành ghế phía trước. Cậu muốn ngồi sát Đàm Xung một chút cho nên kéo ghế lại gần, thanh âm sàn sạt khi chân ghế ma sát với nền nhà vang lên, Kiều Úy Nhiên có chút chột dạ nhìn biểu tình của Đàm Xung, may mà anh không có phản ứng gì.
Chờ bố trí xong xuôi, Kiều Úy Nhiên vươn tay nhấn nút chụp, trên màn hình là Đàm Xung với ánh mắt thẳng tắp và tư thế cứng ngắc.
Ngay tại giây cuối cùng trước khi chụp, đầu óc Kiều Úy Nhiên đột nhiên nóng lên, cậu nảy ra một ý.
Cậu đứng dậy thơm nhẹ lên má Đàm Xung, cảnh này vừa vặn được di động chụp lại.
Ngoài cửa sổ, lá cây lay động xào xạc trong gió, quai hàm Đàm Xung hơi giật giật, toàn thân Kiều Úy Nhiên thì nhũn ra, cậu ngồi phịch xuống ghế của mình, nghĩ thầm có khi nào Đàm Xung sẽ tẩn cậu một trận hay không.
Một giây, hai giây,… trái tim như bị kim chích, Kiều Úy Nhiên giở trò lưu manh nhưng lại tỏ ra tủi thân: “Chỉ là em muốn hôn anh một cái…”
Xúc cảm khi đôi môi mềm mại tiếp xúc lên gò má vẫn lưu luyến trong đầu Đàm Xung, hành động của Kiều Úy Nhiên khiến anh trở tay không kịp, ngoại trừ việc im lặng, anh chẳng còn cách phản ứng nào tốt hơn.
Hai người ngồi song song nhau không chút tiếng động, ngón tay Kiều Úy Nhiên vặn xoắn vào nhau, cậu không buồn lấy lại điện thoại. Đàm Xung dùng dư quang trong mắt theo dõi nhất cử nhất động của Kiều Úy Nhiên.
Cuối cùng, một tiếng gõ cửa phá tan sự yên lặng giữa hai người: “Bạn học ơi, các cậu có dùng phòng học nữa không? Chúng tớ muốn vào tập diễn một chút.”
Kiều Úy Nhiên như bắt được cọng rơm cứu mạng, cậu đang nóng lòng muốn sang trang: “Không đâu không đầu, chúng tớ đi bây giờ đây.”
Cậu luống cuống tay chân thu dọn đồ đạc, lúc đứng dậy chuẩn bị ra về, Đàm Xung lại chủ động xách túi cho cậu. Kiều Úy Nhiên liếc mắt nhìn anh một cái, không có ý kiến gì.
Từ phòng học đi ra, Kiều Úy Nhiên máy móc nhất quyết phải mời Đàm Xung ăn một bữa cơm, hai người ăn xong cơm tối mới quay về trường học.
Vượt qua được cảm giác dày vò, cả hai đều tạm thời bỏ qua chuyện khó xử vừa rồi trong phòng học, Kiều Úy Nhiên rốt cuộc cũng có thể nói chuyện bình thường.
Trên đường về cậu đột nhiên nhớ ra một việc, vẻ mặt có chút buồn bã: “Đã muộn thế này rồi, đám bạn cùng phòng của em khẳng định đã về ký túc, biết thế em đã chuẩn bị quần áo để thay.”
Mang bộ dạng này về phòng, cái tên La Nghị kia khẳng định lại có cớ châm chọc khiêu khích cậu.
Đàm Xung không nói gì, chỉ là khi về đến sảnh ký túc anh vẫn tiếp tục đi theo Kiều Úy Nhiên. Kiều Úy Nhiên thấy anh không có ý định trả túi cho mình liền hỏi: “Anh không về ký túc sao?”
“Tôi đưa cậu lên phòng.”
Kiều Úy Nhiên sao có thể hậm hực vì chuyện Đàm Xung không đáp lại tình cảm được nữa, đại khái chính là đánh một cái rồi cho một viên kẹo, cố tình lại là vị kẹo mà Kiều Úy Nhiên thích nhất.
Buổi tối người ra vào ký túc đông hơn ban ngày, bộ dáng mặc nữ trang của Kiều Úy Nhiên khiến cho cậu không dám ngẩng đầu nhìn thẳng, cậu vẫn muốn làm người nha, chỉ có thể dùng tóc giả che mặt bịt tai trộm chuông.
Đằng nào cũng chết, Kiều Úy Nhiên dứt khoát đẩy cửa phòng bước vào. Tên La Nghị kia lập tức ngoảnh đầu nhìn cậu, sự khinh thường xẹt qua trong mắt gã, đang muốn mở miệng giả vờ nôn ọe lại nhìn thấy người đứng sau lưng Kiều Úy Nhiên.
Cậu ngẩng đầu ưỡn ngực đi thẳng tới giường mình, ánh mắt của đám cùng phòng vẫn như trước tràn đầy sự ghét bỏ, chỉ là không có tên nào dám ho he, cậu không ngờ Đàm Xung lại có uy lực đến vậy.
Đã chiếm dụng cả buổi chiều của Đàm Xung, Kiều Úy Nhiên nhỏ giọng nói: “Anh về đi, em đi tắm đây.”
Nói xong cậu định trèo lên giường lấy quần áo ngủ, Đàm Xung để túi đồ lên mặt bàn, anh vừa quay đầu thì phát hiện tên Vương Kỳ nằm giường đối diện đột nhiên cầm điện thoại quay lưng lại.
Đàm Xung đè lại bả vai Kiều Úy Nhiên: “Tôi lấy giúp cậu.”
Cảm giác được bạn trai che chở chết tiệt nàykhiến cho tâm hồn thiếu nữ ngốc bạch ngọt của Kiều Úy Nhiên bạo phát, cậu ngoan ngoãn đứng ở dưới.
Giường tầng còn không cao bằng Đàm Xung, anh chỉ leo lên hai bậc thang liền có thể dễ dàng lấy được áo ngủ của Kiều Úy Nhiên.
Kiều Úy Nhiên ngượng ngùng đứng tẩy trang, tháo tóc giả và băng đô, ôm quần áo ngủ và chậu đồ rửa mặt đi vào phòng tắm, còn nhỏ giọng giục Đàm Xung: “Anh về nhanh đi.”
Thấy Kiều Úy Nhiên đã vào buồng tắm, Đàm Xung cũng không vội rời đi mà ngồi vào bàn học của cậu chơi điện thoại, mu bàn tay chạm lên bộ tóc giả, anh vươn tay nghịch nghịch mấy lọn tóc, mùi nước hoa trên đó vẫn lưu lại nhàn nhạt.
Trên bàn học của Kiều Úy Nhiên có một cái gương trang điểm, Đàm Xung liếc mắt nhìn tên Vương Kỳ nằm đối diện vừa trở mình, ánh mắt bọn họ chạm nhau trong gương, Vương Kỳ lập tức xoay đầu tránh né.
Không khí trong phòng im lặng một cách quái dị, không ai dám chế giễu trang phục của Kiều Úy Nhiên, cũng không ai dám đuổi Đàm Xung đi.
Kiều Úy Nhiên mở vòi hoa sen, cậu đứng trong phòng tắm thầm hét lên trong lòng… Cậu xong đời rồi, cậu khao khát rất muốn bắt lấy tên cẩu nam nhân Đàm Xung này về tay, cho dù anh ta tẻ nhạt như thế nhưng lại khiến người khác khó lòng chống đỡ nổi.
Tắm rửa xong, Kiều Úy Nhiên ra khỏi buồng tắm, thấy Đàm Xung vẫn chưa rời đi, cậu đội khăn tắm trên đầu tiến tới trước mặt Đàm Xung: “Anh vẫn chưa về à?”
Kiều Úy Nhiên vừa gội đầu, áo phông trên người có vài chỗ thấm ướt trở nên trong suốt, cặp đùi thon dài lộ ra bên dưới quần ngủ.
Kiều Úy Nhiên tuy rằng không rõ tình huống hiện tại, nhưng hai người có thêm thời gian bên nhau, cho dù trong phòng vẫn còn vài tên đáng ghét cậu vẫn rất cao hứng, ngồi sấy tóc cũng một bộ dạng vui sướng hài lòng.
Tóc đã sấy khô, Đàm Xung không còn lý do gì để nán lại, Kiều Úy Nhiên tiễn anh ra cửa, lúc chia tay ngoài cửa cậu nói: “Ảnh chụp hôm nay em phải chỉnh sửa lại đã, anh có muốn xem không? Chỉnh xong em sẽ gửi cho anh một bản?”
Nhắc tới ảnh chụp, hai người bỗng nhớ tới chuyện xấu hổ trong phòng học, Đàm Xung khô khan nói: “Tùy cậu.”
… cái tên khẩu thị tâm phi này, Kiều Úy Nhiên bắt đầu hiểu ý anh rồi! Cậu bĩu môi cười trộm.
Đàm Xung vừa rời đi, Kiều Úy Nhiên quay vào phòng chợt nghe La Nghị mỉa mai: “Biến thái!”
Bộ dạng chỉ dám bắt nạt kẻ yếu của tên La Nghị này, Kiều Úy Nhiên không thèm chấp. Cậu vô cùng hào hứng trèo lên giường, vừa vươn tay kéo rèm giường thì phát hiện Vương Kỳ đang nhìn trộm sang đây, gã ta bị bắt gặp vội vàng xoay người đi.
Kiều Úy Nhiên không để tâm lắm, cậu mở máy tính chuẩn bị photoshop. Những bức ảnh này chỉ cần chỉnh đơn giản là được, thêm bộ lọc, tăng độ sáng, riêng bức ảnh chụp bằng điện thoại là bản gốc không qua chỉnh sửa. Cho nên khi cậu gửi ảnh cho Đàm Xung cũng chỉ có mấy bức ảnh chụp bằng máy DSLR.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT