Đàm Xung vậy mà sợ ma, điều này Kiều Úy Nhiên nằm mơ cũng không nghĩ tới.

Mấy ngày trước Phùng Việt đề cử cho Kiều Úy Nhiên một bộ phim kinh dị Thái, Kiều Úy Nhiên tranh thủ một buổi tối rảnh rỗi lôi kéo Đàm Xung xem cùng.

Kiều Úy Nhiên xem phim kinh dị chỉ để tìm kích thích, cậu không tin ma quỷ, xem cho vui mà thôi, bởi vậy cũng không nói trước với Đàm Xung.

Chọn xong phim, Kiều Úy Nhiên tắt hết đèn phòng khách, những thước phim u ám và nhạc dạo rùng rợn bắt đầu phát lên khiến cho Đàm Xung ngửi thấy mùi bất thường.

Anh hỏi cậu: “Phim gì đấy?”

“Phim ma Thái Lan.” Kiều Úy Nhiên vơ một gói bim bim sau đó cuộn tròn chui vào lòng Đàm Xung, chuẩn bị thưởng thức: “Phùng Việt bảo hay lắm, vừa vặn hôm nay có thời gian.”

Vừa nghe thấy là phim ma, trong lòng Đàm Xung nảy sinh kháng cự khiến cho anh định đứng dậy. Nhưng Kiều Úy Nhiên đang làm ổ trong lòng anh, Đàm Xung đành phải ôm người chặt hơn một chút, tìm cách khuyên bảo: “Xem phim khác không được sao? Vì sao lại muốn xem phim ma?”

“Đang chán mà.” Kiều Úy Nhiên ngửa đầu nhìn Đàm Xung: “Anh sợ à?”

Trước mặt người yêu Đàm Xung buộc phải duy trì hình tượng lãnh đạm, Kiều Úy Nhiên còn chẳng sợ, anh tuyệt đối không thể thừa nhận mình nhát gan hơn cậu.

“Đâu có.” Đàm Xung sợ Kiều Úy Nhiên nhận ra sơ hở, khi nói chuyện cũng không nhìn thẳng vào mắt cậu mà đảo lên màn hình, phim đang chiếu cảnh một nhóm người cả nam lẫn nữ bắt xe về quê.

Kiều Úy Nhiên không quá để tâm, cậu tìm một tư thế thoải mái, bắt đầu tập trung vào bộ phim.

Quá trình xem phim giày vò vô cùng, Đàm Xung như đứng đống lửa như ngồi đống than, anh tận lực không nhìn quá lâu vào màn hình, thế nhưng lòng hiếu kỳ chính là thứ gây hại cho con người, cộng thêm hiệu ứng âm thanh quỷ dị nhưng vô cùng hấp dẫn khiến cho Đàm Xung không tự chủ được mà bị cuốn theo.

Đặc biệt là cảnh quay đặc tả khi nữ quỷ trong phim vọt tới, tóc tai bù xù, cái váy đỏ như máu dài chấm đất khiến cho Đàm Xung thiếu chút nữa đứng dậy bỏ đi.

Đám người trong phim đã chết gần hết, có vẻ bộ phim sắp kết thúc, Đàm Xung hơi thở ra nhẹ nhõm, buông bỏ cảnh giác tiếp tục xem nốt bộ phim.

Cảnh phim cuối cùng, nhân vật nữ duy nhất sống sót trong phim bỗng nhìn thẳng vào máy quay hỏi: “Ngươi cảm thấy ta giống nó không?”

Khuôn mặt nữ chính và nữ quỷ lần lượt trùng khớp lên nhau, câu chuyện để lại một cái kết mở, sau đó là phông đen chạy tên diễn viên và các nhân viên trong đoàn.

Đàm Xung vốn không có phòng bị trong lòng, đột nhiên cảm thấy bất an vì cái kết này.

Phòng khách im ắng, anh cúi đầu nhìn Kiều Úy Nhiên trong lòng, thấy cậu đã ăn xong gói bim bim nhưng không hề nhúc nhích mà vẫn nhìn chằm chằm lên màn hình. Ánh sáng xanh nhợt lạnh lẽo từ TV hắt lên gương mặt cậu.

“Cục cưng?” Đàm Xung nhẹ nhàng lay cậu.

Kiều Úy Nhiên chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên, thình lình mở miệng: “Ngươi cảm thấy ta giống nó không?”

Đàm Xung suýt nhảy dựng lên từ sofa, anh gầm lên một tiếng giận dữ, giọng nói hoàn toàn mất bình tĩnh: “Kiều Úy Nhiên!”

“Hahahaha…” Kiều Úy Nhiên ôm bụng cười lăn lộn: “Anh hét to thế làm gì? Vậy mà bảo không sợ!”

Đàm Xung bị Kiều Úy Nhiên đè tê tay, anh vừa hoảng sợ, vừa nôn nóng vừa xấu hổ, gần như phát khùng mà rít lên: “Ai bảo em không nói gì!”

Đồng tử Đàm Xung không ngừng rung động, đôi mắt lấp lánh nước, cánh tay thì run rẩy, Kiều Úy Nhiên thấy anh có vẻ sợ hãi thực sự bèn thôi trêu chọc, tiến lên an ủi: “Không sợ không sợ, lần sau không xem nữa!”

Cậu định tắt TV, màn hình cũng đã trôi đến cái tên cuối cùng, bỗng một tiếng động lớn vang lên, gương mặt nữ quỷ choán hết khung hình, nó như đóng băng ở đó, mãi không biến mất.

“Mẹ nó!” Đàm Xung bất ngờ không kịp đề phòng, buột miệng chửi thề.

Kiều Úy Nhiên vội đứng dậy tắt TV, sau đó bật hết đèn lên, xoay người ôm Đàm Xung vỗ về: “Đừng sợ! Chỉ là giả thôi.”

Trấn an một hồi, xác định anh không còn run rẩy nữa Kiều Úy Nhiên mới đứng lên định vào bếp rót cho Đàm Xung cốc nước. Còn chưa kịp bước Đàm Xung đã hoảng sợ níu lấy người: “Em đi đâu?”

“Em lấy cho anh cốc nước.” Kiều Úy Nhiên không nỡ để lại anh một mình: “Nếu không anh đi cùng em.”

Tiếp theo Kiều Úy Nhiên như là mọc thêm một cái đuôi, cậu đi đến đâu Đàm Xung bám sát theo sau, mãi cho đến khi phải vào WC tắm rửa.

Kiều Úy Nhiên lấy đồ ngủ cho hai người, cậu nghĩ cách để phân tán sự chú ý của Đàm Xung.

“Tắm cùng nhau nhé?”

Đàm Xung không chút do dự theo vào phòng tắm, đèn bên trong rất sáng, Kiều Úy Nhiên càng nhìn rõ sự sợ hãi trên mặt anh.

Cậu kiễng chân ôm cổ người yêu, hôn nhẹ một lát rồi dụ dỗ: “Anh yêu, không nghĩ đến bộ phim kia nữa, làm em đi.”

Đàm Xung vừa gấp vừa tức, trực tiếp bế người áp lên tường.

Lưng đụng tường, Kiều Úy Nhiên còn chưa kịp kêu đau đã bị Đàm Xung chặn môi.

Nụ hôn này mang theo chút oán giận, hận không thể ăn sạch Kiều Úy Nhiên, đem cậu nuốt luôn vào bụng.

Tối hôm đó Đàm Xung có chút mạnh bạo, Kiều Úy Nhiên không dám trách cứ, ngoan ngoãn vểnh mông bù đắp cho người yêu.

Sau một hồi mây mưa dữ dội đến kiệt sức, Kiều Úy Nhiên vẫn không quên đắp kín chăn cho người yêu, tạo cảm giác an toàn mười phần. Cậu hôn nhẹ lên trán Đàm Xung: “Sao anh lại đáng yêu đến vậy?”

Vốn dĩ cuộc chiến đã kết thúc, ai đó lại trở mình một cái, tiếp tục gây sức ép.

TOÀN VĂN HOÀN.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play