Người từ trên xe đi xuống là Nhất Long. Nhìn sắc mặt anh có vẻ như đang tức giận điều gì đó.
- Hoàng tổng! - Linh An thấy anh liền cúi chào
- Chu Di Linh! cô biết bây giờ đã là mấy giờ rồi không?.
Anh đi tới túm lấy tay cô rồi kéo gần về phía mình.
- Gì đây?? là anh sao? sao anh lại ở đây? - Di Linh đã có men trong người lên não bộ có hơi bị lag một chút.
- Rốt cuộc uống nhiều đến mức nào vậy hả? ngay cả tôi cô còn không nhận ra sao? - Nhất Long khó chịu khi ngửi thấy mùi rượu từ người Di Linh.
- Sao không ngăn cô ấy hả? Cô ấy không thể uống rượu nữa mà không biết sao? - Anh quay qua trách móc Linh An.
- Tôi xin lỗi! tôi sẽ rút khinh nghiệm! - Linh An hơi sợ hãi với cái bực tức này của anh. Cô chỉ biết cúi đầu nhìn xuống đất.
Cái này cũng là lỗi của cô, đáng lẽ cô lên ngăn Di Linh lại.
Sau đó Nhất Long kéo Di Linh đến xe rồi cho cô ngồi ghế sau.
Vừa cho vào trong xe Di Linh đã nằm luôn xuống ghế mà ngủ. Thấy cô nằm vật vã anh cũng không lỡ nên đành cởi áo khoác ra ra đắp cho cô. Sau đó thì lên ghế chính lái xe đi khởi động xe.
- Bình thường chỉnh chu đến đâu thì rượu vào lại bê tha hơn cả mình! Đúng thật là! - Anh vừa liếc nhìn cô qua gương xe vừa lảm nhảm.
Tầm 15 phút sau thì xe của họ về tới nhà.
Đèn trong nhà vẫn sáng vì anh vội đi tìm cô mà chẳng thèm để ý. Thực ra là có quản gia Thẩm rồi mà.
Vì xe phanh mạnh quá lên đã làm Di Linh tỉnh giấc. Cô vén cái áo ves của anh đang tùm kín người rồi ngóc đầu lên nhìn quanh. Nhưng phải một lúc cô mới nhận ra đã về tới nhà
- Đến nhà rồi sao? - Giọng nói lè nhè.- Cảm ơn chú! chú về được rồi!.
Cô say đến nỗi còn chẳng biết ai đã chở mình về
Nhất Long chưa kịp xuống xe thì cô đã siêu vẹo mở cửa xe rồi chạy vào một góc của sân mà nôn thốc nôn tháo. Nhất Long lo lắng đi tới vỗ lưng cho cô.
- Đang uống rượu xịn quen rồi! tự rưng quay qua uống rượu vỉa hè làm gì chứ!.
Anh càu nhàu nói.
- Quản gia thẩm! Mang nước ra đây!.
Anh gọi to để người trong nhà nghe thấy. Ngay lúc ấy Quản gia Thẩm chạy ra xem có chuyện gì.
- Phu nhân bị sao thế ạ?.
- Say rượu! Mau mang nước ra đây!.
đam mỹ hàiDi Linh sau khi nôn hết tất cả ra thì cô ngẩng mặt lên thở phào nhẹ nhõm.
- Súc miệng đi! - Nhất Long đưa li nước cho cô.
Di Linh cũng không để ý người đưa nước cho mình là ai. Cô cầm lấy ly nước xúc miệng rồi lảo lại đứng dậy, lảo đảo mà đi vào nhà, nhưng miệng cô vẫn không quên lải nhải.
- Bác tài à! Hôm nay bác lái ẩu lắm đấy!.
Cô giở giọng phê bình ra, tay chỉ chỉ đúng kiểu của người say bét tè lè nhè.
Nhất Long bất lực chống lạnh nhìn cô siêu vẹo đi vào nhà. Nhưng vừa đến cửa thì cô lại ngồi thụp xuống, người cô run run lên.
Thấy lạ Nhất Long đi tới định hỏi thì cô ngẩn lên vừa nói vừa nấc.
- Tôi mệt mỏi lắm rồi! tôi mệt mỏi khi cứ phải tỏ ra cứng rắn lắm rồi! - Nước mắt cô đã chảy tèm lem hết cả khuân mặt xinh đẹp.
Thấy cô khóc mà ngực anh cứ ứ lại, rất khó chịu. Anh quỳ xuống ôm lấy cô.
- Được rồi! Bây giờ đừng tỏ mạnh mẽ nữa! cứ khóc đi! Từ bây giờ tôi sẽ bảo vệ em và em cũng không cần phải mạnh mẽ đứng một mình nữa!.
Anh càng nói thì lại càng ôm vô thật chặt vào lòng. Sao nhìn cô khóc vầy anh lại sót thế không biết.
Quản gia Thẩm thì đứng ở trong góc lắc đầu thở dài rồi quay vào cho phép người làm đi nghỉ. Để mình ông ở lại phục vụ hàu vợ chồng nhà này
Sau một hồi khóc lóc như mưa bão thì Di Linh đã ngủ quên trong lòng của anh. Ngủ rồi mà trong lồng ngực cô vẫn phát ra những tiếng nấc và mặt thì nhom nhem vì nước mắt khô lại.
Anh bế cô thật chặt, ém cô vào lồng ngực như sợ cô sẽ vọt ra ngoài mất. Cũng vì vậy mà bây giờ anh mới biết cô rất nhẹ. Cảm tưởng nếu có cơn bão nào đi qua sẽ không kịp phòng chống mà cô bị cuốn bay đi mất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT