Một phần là vừa sinh xong Di Linh đã hôn mê luôn một ngày cũng vì sức khỏe quá yêu nên cô thấy nặng nhọc vô cùng.
- Di Linh! con thấy trong người thế nào rồi!
Mẹ chồng thấy cô tỉnh dậy liền lo lắng đi tới bên giường.
- Con khỏe! - cô vừa nói mắt đảo một vòng quanh phòng tìm hình bóng con cô.- Mẹ! con của con đâu ạ!.
- Đứa bé..! Di Linh.... - Mẹ chồng cô bỗng bật khóc cầm tay cô.
- Mẹ à!...con của con làm sao?.- Trong người cô có cảm giác chẳng lành.Lo lắng hỏi.
- Đứa bé.....khi vừa sinh ra được 4 tiếng, thì nó bắt đầu khó thở rồi......qua đời rồi! bố mẹ xin lỗi đã không giúp được gì cho đứa trẻ.
Bố chồng cô trầm tư nói.
- Không thể nào....đứa bé...đứa bé...! - Cô sốc đến nỗi không nói ra thành câu.
Chưa kịp suy nghĩ gì thêm cô đã dứt luôn giây kim tiêm đang cắm vào tay, mặc kệ luôn vết thương vừa mới sinh còn chưa lành mà xuống giường bệnh rông đi ra ngoài cửa.
Vừa lúc ấy Nhất Long cũng mở cửa rông vào.
- Con....con của tôi đâu.....nó đâu rồi hả! - Di Linh chỉ biết hỏi mà không mong anh trả lời.
- Chết rồi!.
Mặc kệ sự có mặt của Bố mẹ mình anh chỉ để lại vỏn vẹn một chữ rồi hẩy tay cô ra.
Nói xong anh bất giác thấy khó chịu vô cùng.
Di Linh bất lực ngồi sụp xuống nền đất lạnh, đau mà khóc cũng không khóc được.
- Nhất Long con bé vừa mới sinh con xong, sao con lại để con bé ngồi dưới đất như vậy chứ!.
Hoàng phu nhân ( mẹ chồng cô) tức giận vừa quát anh vừa chạy tới đỡ cô.
- Phiền phức!.
Anh nói nhỏ rồi bỏ tay trong túi quần ra lạnh lùng bế phắt cô lên giường.
- Con ơi...! con...- Di Linh thẫn thờ nhìn khoảng không trung trước mắt, mồm thì liên tục gọi con.
Nhìn con dâu mà bố mẹ chồng cô mà họ đau sót vô cùng. Nhưng riêng Nhất Long vẫn lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ như muốn thoát khỏi đây nhanh chóng.
Sau một hồi ngồi thẫn thờ thì cô đưa tay lên lau hết nước mắt trên mặt. Khuân mặt cô bỗng lạnh lại.
- Vậy đứa bé bây giờ ra sao rồi ạ!.- giọng nói của cô phá vỡ không khí ngột ngạt.
- Đứa bé..đang được đặt trong nhà xác trẻ sơ sinh ở bệnh viện! - Mẹ chồng cô mắt vẫn còn vương lại nước mắt.
- Dẫn con đi gặp đứa bé được không?.- Di Linh ngẩng mặt lên nhìn mẹ chồng cô.
- Được! con hãy bình tĩnh trước được không!.
Di Linh gật đầu rồi bước xuống dường, từng bước chân đều run rẩy phải dựa vào người mẹ chồng cô mà đi.
Đứng trước căn phòng có cửa kính có thể nhìn thấy bên trong. Bên trong có 8 đến 9 cái lồng kính thủy tinh những đứa trẻ chết non đều ở trong đấy.
Di Linh thẫn thờ nhìn cái lồng kính trước mắt mà khóc nấc lên từng tiếng.
- Di Linh à!...- mẹ chồng cô đứng cạnh an ủi.
Thấy cảnh tượng đau lòng trước mắt mà Nhất Long chán nản chép miệng
- Con về trước đây! - anh hời hợt nói.
- Nhất Long! vợ con sức khỏe...
Chưa để bố anh nói xong Nhất Long đã cắt ngang
- Bây giờ công ty rất bận bố à! Với lại cộng cả công ty Di Linh nữa lên không vó thời gian để nghỉ đâu.
Nói rồi anh quay lưng đi để lại bố mẹ và Di Linh đứng thẫn thờ nhìn theo bóng dáng anh mà lòng cô đau vô cùng.
Đáng nhẽ những lúc như vầy anh phải an ủi cô, nhưng anh lại hờ hững quay lưng đi làm cô từ yêu chở lên hận anh vô cùng.
- Chắc chắn có người đã làm gì đó con của con! Không lí nào từ lúc đang trong bụng đến khi sinh ra hoàn toàn khỏe mạnh. Không lí nào mà đột nhiên lại qua đời được như thế.
Di Linh quay lại nhìn nhìn đứa trẻ đang nằm lạnh trong lồng kính mắt hiện lên tia lửa nói gằn lên. Ngay cả bố mẹ chồng cô cũng thấy cô đáng sợ.
Sau khi từ nhà xác về cô cho người khám lại thi thể của con mình, sau đó xuất viện luôn mặc kệ vết thương sau sinh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT