Thôi Chi Hạo càng ấm ức, bất bình lại càng khiến cho Tô Nam cảm thấy thống khoái, hả dạ. Mấy ngày sau đó Tô Nam sắc mặt tươi tỉnh, tỏ ra vô cùng vui vẻ dễ chịu, Thôi Chi Hạo thì liên tục ấm ức, khăng khăng khẳng định rằng mình đã nhận sai người. Tô Nam của khi trước, đừng nói đến mặt mày hớn hở vui mừng, ngay cả một nụ cười cũng khó mà thấy được.
Để không phải nhìn thấy bộ dạng kia của Tô Nam nữa, Thôi Chi Hạo liền chuyển dòng suy nghĩ tập trung vào chuyện ruộng đất của Hà gia và khu đất hoang Giang gia. Phải biết rằng ngô ở đây rất mập bắp, có thể đạt loại hai. Nếu xong vụ này, với diện tích gieo trồng lớn như vậy, lương thực của Lăng Mặc bọn họ có thể nói là tăng hơn gấp đôi, không những không còn người chết đói, mà ngay cả giá lương thực cũng không còn cao nữa, nói không chừng sẽ có một phen chuyển mình cũng nên.
Quan trọng hơn là, tướng sĩ, binh lính trong quân đội cuối cùng cũng không cần lo lắng chuyện quân lương nữa, cho nên không chỉ Thiên gia rất coi trọng chuyện này, mà Thôi Chi Hạo cũng vô cùng để tâm, bất kể là ai, chỉ cần bọn họ muốn nhúng tay vào chuyện lần này, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Tô Thiến Ly thì lại vẫn luôn nhớ về ngọn núi nhỏ kia. Ngày hôm đó sau khi đem lá trà xao lên, cô đã tự mình thử một chút, quả nhiên là trà hảo hạng. Vậy nhưng chính khoảng thời gian đó, ngoại tổ phụ ở nhà cứ luôn kiếm chuyện làm ầm ĩ mọi thứ, tiểu phụ thân thì lại bận bịu, vì vậy cô tới giờ vẫn không thể tìm được cơ hội để nói chuyện này.
"Tiểu phụ thân, giờ người có rảnh không?"
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT