Tô Thiến Ly rất tức giận, vết thương màu xanh của Tiểu Vân Tiêu tuyệt đối không phải là một đứa trẻ véo vào, huống hồ những đứa trẻ trước giờ chơi với Tiểu Vân Tiêu cũng không dám làm vậy. Hôm này là mồng hai, là ngày nữ nhi đã xuất giá về nhà mẹ, nên chắc chắn là một trong những người này.

“Không biết, đệ chỉ biết nàng ta gọi nhị tổ phụ là cha.” Tiểu Vân Tiêu nhào vào vòng tay Tô Thiến Ly khóc lớn.

Tiếng khóc của Tiểu Vân Tiêu kinh động đến mọi người trong nhà, mấy cữu cữu bước ra trước, sau đó là ngoại tổ phụ, Giang lão gia và tiểu phụ thân Tô Nam “Tiêu Oa sao vậy, đến bên ngoại tổ phụ nào.”

“Ngoại tổ phụ, Tiêu Oa không phải là sói mắt trắng, không phải là người ngoài.” Lúc trước tình huống của Tô Thiến Ly đặc biệt nên khi Tiểu Vân Tiêu ra đời phần lớn thời gian đều do ngoại tổ mẫu Kiều thị chăm sóc, nên phần lớn thời gian đều ở Giang gia, nên so với cha nương mình cậu bé càng thân thiết với Giang lão gia và Kiều thị hơn.

Giang lão gia vừa kêu cậu bé liền lao vào, ấm ức hét lên.

Giang lão gia không phải là Tô Thiến Ly, ông ấy vừa nghe lời này đại khái liền đoán được là ai nói, mắt hổ lập tức trợn tròn, bên trong lóe lên tia tức giận. Xem ra mấy năm nay ông ấy thực sự quá dễ nói chuyện rồi, để những người này đều không biết mình là ai, tay đều duỗi tới trước mặt ông rồi.

“Tiêu Oa, người nói lời này mới là sói mắt trắng, là người ngoài, Tiêu Oa nhà chúng ta hiếu thuận hiểu chuyện nhất, là tiểu ngoại tôn ngoại tổ phụ thương nhất. Ngoan, không khóc nữa, ngoại tổ phụ dẫn con đi bôi thuốc, một chút là khỏi.” Giang lão gia thấy tiểu ngoại tôn khóc thành thế này, đau lòng chết rồi, vội ôm vào lòng dỗ dành.

Tô Nam ở một bên mặc dù không nói chuyện, nhưng Tô Thiến Ly không bỏ qua sự lạnh lẽo lóe trong mắt hắn, cũng làm cô cảm thấy tức giận, hận không thể xông ra ngoài, đè xúc động muốn đánh người xuống. Nhìn thái độ của ngoại tổ phụ và tiểu phụ thân, chuyện này tuyệt đối không dễ nói chuyện, nếu đã có người lớn ra mặt, cô cũng không cần tham gia náo nhiệt nữa, làm một loli nhỏ vui vẻ là được rồi.

Quả nhiên đợi sau khi trấn an xong Tiểu Vân Tiêu, ngoại tổ phụ Giang lão gia sắc mặt u ám ra ngoài, Tô Thiến Ly muốn đi theo nhưng bị tiểu phụ thân ngăn lại: “Ly Nhi, chuyện này do ngoại tổ phụ con ra mặt là tốt nhất.”

Tô Thiến Ly vốn nghĩ cho dù không thể đích thân trút giận cho đệ đệ, đi xem náo nhiệt cũng tốt, không ngờ bị ngăn lại, miệng nhỏ bĩu bĩu. Nhưng nhìn thấy sắc mặt lạnh như băng của tiểu phụ thân đột nhiên hiểu rõ, mấy người đó nói nhà bọn họ như vậy còn không phải bởi vì nhà bọn họ đến từ bên ngoài sao, ở thôn Hòe Thụ trừ một nhà ngoại tổ phụ, không có một chút cơ sở nào sao?

Những người Giang gia sống yên ổn nhiều năm như vậy, lại đột nhiên nói ra lời như vậy, chuyện này nhất định có quỷ. Sự thay đổi lớn nhất trong nhà chính là chuyện Giang lão gia hợp tác tiệm thóc với Uông gia, nhưng chuyện này không liên quan đến nhà bọn họ, lời nói sói mắt trắng bắt đầu từ đâu, cô cũng không cho rằng ngoại tổ phụ sẽ đẩy cô ra.

“Tiểu phụ thân, lời nói sói mắt trắng này, là sao vậy, nhà chúng ta có quan hệ gì với nhà bọn họ sao?” Cô không hiểu liền hỏi.

“Tế tử của ngoại tổ phụ con làm chưởng quỹ trong cửa hàng Phúc Sinh Lương, nên lời này là nói cho ngoại tổ phụ con nghe đó.” Từ lúc cùng nữ nhi học y thuật, thái độ đối xử của Tô Nam với nữ nhi liền xảy ra thay đổi, mặc dù không nói chuyện với cô như người cùng tuổi, nhưng cũng không xem cô là đứa nhỏ, hắn biết nhiều chuyện nữ nhi đều hiểu.

“Thì ra là như vậy.” Vậy chuyện này thật sự như tiểu phụ thân nói, ngoại tổ phụ ra mặt là tốt nhất, cũng chỉ có thể là ngoại tổ phụ ra mặt, ấm ức hôm nay Tiểu Vân Tiêu chịu là chịu thay cho ngoại tổ phụ, thành thùng rác trút giận cho người khác.

Tô Thiến Ly mặc dù hiểu rồi, cũng biết về chuyện này nhà mình không thể làm gì, nhưng chuyện này cô nhớ kỹ rồi, sẽ có một ngày cô trút giận thay đệ đệ, sẽ không để đệ đệ chịu ấm ức một cách vô ích.

Chỉ là hai phụ tử vừa vào nhà chưa tới một khắc, liền thấy nhi tử út của nhà thôn trưởng thở hổn hển chạy đến, hắn vừa chạy vào Giang thị lập tức sợ hãi trốn sau lưng Tô Nam. Nhi tử út của thôn trưởng tiếp xúc với Tô gia nhiều, biết chuyện Giang thị nhát gan, vội chắp tay xin lỗi Tô Nam.

“Tô tiên sinh, thực sự xin lỗi, ta vội quá, làm tẩu tử sợ hãi rồi.”

Tô Nam mặc dù có chút không vui, nhưng cũng không bắt không buông, nhìn bộ dạng của đối phương chắc là có chuyện gấp: “Không sao, chuyện gì làm ngươi vội vàng như vậy.”

“Tô tiên sinh, Giang nhị ca hai người mau đi tới nhà Giang nhị gia xem đi, Giang đại bá đang đánh nhau với bọn họ.” Cổ Minh Kiệt thuận thế đứng thẳng người dậy, sau đó ném một quả bom khiến mọi người trong phòng đều đứng dậy.

Giang gia bây giờ cũng không phải là Giang gia mười mấy năm trước, trong nhà trừ một mình Giang lão gia không có nam nhân nào thành gia lập thất, bây giờ nam nhân Giang gia ra ngoài cũng có thể thành một đoàn.

“Tỷ phu, huynh là văn nhân, thì đừng ra ngoài. Mấy huynh đệ bọn đệ đi xem một chút, mặt mũi bọn họ rốt cuộc lớn bao nhiêu, đánh Tiêu Oa không tính, bây giờ còn dám đánh phụ thân.” Giang lão nhị vốn là người nóng tính, lại bị ảnh hưởng bởi Giang lão gia, bao che khuyết điểm. Lúc trước nếu không phải phụ thân hắn ta cản lại, nghe Tiêu Oa bị đánh hắn ta liền xông ra rồi.

Nhưng không ngờ bọn họ đến phụ thân hắn ta cũng dám đánh, hắn ta sao nhịn được, đứng dậy thuận tay cầm cây gậy chạy ra ngoài.

“Ai da, Giang nhị ca, huynh nghe ngược rồi, không phải Giang đại bá bị đánh, mà là Giang đại bá đánh một nhà nữ nhi và tế tử của nhị gia, ai cũng không cản được, phụ thận đệ mới kêu đệ tới tìm mọi người.” Cổ Minh Kiệt nhìn tư thế tìm người liều mạng của huynh đệ Giang gia, nhanh chóng giải thích.

Lúc trước tổ phụ còn sống còn có thể trấn áp Giang đại bá, nhưng tổ phụ không còn nữa, phụ thân hắn tiếp nhận chức trưởng thôn, căn bản trấn áp không nổi. Giang đại bá bây giờ lại trở thành hộ lớn trong thôn, phụ thân hắn mặc dù là trưởng thôn nhưng khí thế lại không bì kịp, nên chỉ có thể kêu hắn tới Giang gia để Giang gia tự mình khuyên.

“Vậy sao, vậy chúng ta không đi nữa, kẻo người ta nói chúng ta bắt nạt người khác.” Giang lão nhị vừa nghe, buông cây gậy ra, ngược lại bình thản ngồi xuống.

“Minh Kiệt, đệ hiếm khi đến nhà chúng ta một lần, nhanh ngồi xuống ăn đi, huynh kêu nương làm cơm, ăn trưa ở nhà chúng ta.” Giang lão tam cũng là một người xấu bụng, kéo Cổ Minh Kiệt xuống nói đến chuyện ăn cơm trưa.

“Các, các người.” Cổ Minh Kiệt sững sờ, bọn họ sao lại thế này.

“Minh Kiệt ca, huynh yên tâm, phụ thân đệ có chừng mực, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Lại nói, bọn họ đánh Tiêu Oa thành thế này, phụ thân đệ không phải tức điên rồi cũng sẽ không năm mới tết đến lại đánh tới cửa.” Giang lão tứ thông minh nhất, hắn một bên khuyên, một bên chỉ cánh tay của Tiểu Vân Tiêu đã dỗ xong đang ăn đồ ăn vặt cho hắn xem.

Cổ Minh Kiệt thấy một mảng màu xanh, sắc mặt cũng khó coi, cũng không lo lắng nữa. Nếu như Giang lão tứ nói vậy, Giang đại bá không phải là người không biết chừng mực, đám người đó đánh Tiêu Oa ba tuổi thành ra thế này, bây giờ bị đánh cũng đáng đời.

Tô Thiến Ly ở một bên nhìn chằm chằm, không gặp chuyện không biết. Thì ra mấy vị cữu cữu đều thâm tàng bất lộ, chỉ mấy câu như vậy liền khiến lập trường của Cổ Minh Kiệt nghiêng về nhà bọn họ, dù gì ngoại tổ phụ năm mới đánh tới cửa, trong mắt người không biết tình hình thì chính là Giang gia ngang ngược không nói đạo lý, nói không chừng còn nói Giang gia ỷ vào là địa chủ trong thôn, mọi người đều dựa vào Giang gia mà sống, tung hoành trong thôn, bắt nạt kẻ yếu.

Nhưng bây giờ chỉ cần quay lại kể ra nguyên nhân sự việc, dư luận nhất định sẽ đứng về phía nhà bọn họ, người trong thôn ai không biết Giang lão gia bao che khuyết điểm, đặc biệt là nữ nhi ông và mấy ngoại tôn, càng đặt trên đầu quả tim. Bọn họ đánh đầu quả tim ông ấy, ông ấy có thể không đánh tới cửa sao?

Lời ngoài lề: tính bao che khuyết điểm của Giang lão gia có phải là rất đáng yêu không!

From TYT & Cirad

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play