Tô Nam biết rõ Tuệ Dịch Yêu, may mà chuyện của Giang lão đại chỉ có người quen nhìn thấy, Tô Nam dùng tình cảm, dùng đạo lí nói với bọn họ một lần, mấy vị huynh đệ Tạ gia và Hà gia đều hứa sẽ không truyền chuyện này ra ngoài.
Đương nhiên bọn họ có thể sảng khoái đồng ý như vậy, còn có một điềm là bọn họ không hề biết biểu hiện của Tô Thiến Ly kinh người thế nào, thuật châm cứu đó cao thâm bao nhiêu.
Giang lão đại mặc dù lần này mắc phải tội nặng nhưng may mà giữ được tính mạng, Kiều thị khóc đến sưng cả mắt, mấy ngày nay đều không chợp mắt trông chừng hắn ta, cuộc sống một nhà mấy người đều do Giang thị lo liệu.
Giang lão gia mấy ngày nay cũng không bôn ba bên ngoài, ngày nào cũng ở nhà, sợ nhi tử lớn có chuyện gì, dù gì cũng là bị kim điêu hồ xà cắn, không phải rắn độc nào khác. Ông ấy cũng xem như nhìn qua sự đời, không thuốc nào có thể giải được độc kim điêu hồ xà, trừ khi sau khi bị cắn bắt được kim điêu hồ xà, lấy mật của nó mới có thể giải độc. Nhưng tốc độ của kim điêu hồ xà nhanh như chớp, muốn bắt nó khó như lên trời, hơn nữa độc của kim điêu hồ xà phát tác nhanh, nên một khi bị kim điêu hồ xà cắn thì sẽ phải chết không thể nghi ngờ.
Lần này may mà nha đầu đi theo, nếu không, hậu quả ông ấy nghĩ cũng dám nghĩ tới.
“Tiểu phụ thân, người có điều gì muốn nói với con sao?” Tô Thiến Ly nhìn vẻ mặt muốn nói lại thôi của hắn liền chủ động mở miệng hỏi.
“Nha đầu, con tự thấy y thuật của mình thế nào?” Tô Nam muốn hỏi nữ nhi y thuật của cô rốt cuộc học từ đâu, là tình cờ học được thuật châm cứu, những mặt khác không xuất sắc hay là y thuật và châm cứu đều xuất sắc.
Thực ra không thể trách Tô Nam có suy đoán như vậy, dù gì lần này Giang lão đại bị trúng độc rắn, Tô Thiến Ly cũng không dùng thuốc.
“Cha, con cũng không tinh thông lắm, nhưng một số bệnh thông thường hẳn là không vấn đề gì.” Tô Thiến Ly không hề biết trình độ y học ở đây thế nào nên chỉ có thể trả lời một cách khiêm tốn nhất.
“Vậy thuật châm cứu.” Đối với cái này Tô Nam cũng có chút hứng thú.
“Tiểu phụ thân muốn học?” Tô Thiến Ly nhìn hắn một chặp mới phản ứng lại, thấy hắn gật đầu xong, Tô Thiến Ly mặc dù hơi không hiểu nhưng cũng rất sảng khoái đồng ý: “Được, tiểu phụ thân muốn học, con nhất định đem những gì con học được đều dạy cho cha.”
“Cha, học y trước tiên phải nhận biết thảo dược, còn châm cứu phải quen thuộc cấu tạo cơ thể con người và mạch đập, huyệt vị, tiểu phụ thân, con vẽ hình ra cho người trước.” Tô Thiến Ly làm việc mạnh mẽ vang dội, vừa nói liền đi vào thư phòng, Tô Nam theo sát phía sau.
Sau khi tới thư phòng, Tô Nam mài mực cho nữ nhi, Tô Thiến Ly liền hết sức tập trung vẽ tranh, cô hoàn toàn không phát hiện ra theo sự miêu tả của cô làm tiểu phụ thân kinh ngạc đến mức sắc mặt càng ngày càng đỏ.
Nghĩ muốn ngắt lời nhưng bức tranh lại thực sự tuyệt diệu, Tô Nam do dự không dứt.
“Nam ca, Ly Nhi hai người ở nhà sao, thiếp còn tưởng hai người không có ở nhà?” Giang thị từ bên ngoài đi vào cắt đứt mạch suy nghĩ của hai phụ tử, hai người cùng ra cửa thư phòng.
“Sao vậy nương?”
“Nhu nhi tìm ta có việc gì sao?”
“Thiếp không có việc gì, là hồi nãy bên phía phụ thân có khách tới kêu chàng qua, thiếp tưởng chàng không có nhà nên trả lời giúp chàng rồi.” Giang thị thay trượng phu làm chủ, vội vàng giải thích.
“Biết là ai không?”
“Hình như là Uông gia thúc thúc, còn có cái gì mà chưởng quỹ của Xương Thịnh, thiếp không rõ lắm.” Giang thị rụt rè, bình thường không thấy người lạ, tất nhiên cũng không quan tâm những chuyện bên ngoài, nhưng lúc nãy Giang lão gia sai đệ đệ đến hỏi, nàng ấy thuận miệng hỏi một câu, nếu không trượng phu hỏi nàng ấy thật sự không trả lời được.
Xương Thịnh.
“Không sao, trả lời rồi thì trả lời rồi.” Tô Nam không nói nửa câu trách móc, làm Giang thị thở phào nhẹ nhõm một hơi, bộ dang này của nàng ấy làm Tô Thiến Ly thắc mắc. Theo lý thì cha cũng không phải là người có tính tình không tốt, cũng chưa từng nhìn thấy người trách móc nương, vậy tại sao nương lại sợ tiểu phụ thân như vậy.
Cô tỏ vẻ không hiểu.
“Nam ca, trưa chàng muốn ăn gì, ăn màn thầu, mì hay là cơm.” Cơm là thực phẩm quý giá, lúc trước trừ lúc cho Tô Thiến Ly ăn, chính là khi Tô Nam ở nhà ngẫu nhiên nấu một hai lần, hầu hết thời gian khác đều ăn mà thầu trộn và màn thầu đen.
“Nàng nấu gì ta cũng thích ăn, nàng xem mà nấu là được?” Tô Nam biết thê tử còn hơi lo lắng về chuyện hồi nãy, mỉm cười kéo tay nàng ấy, không quan tâm nữ nhi bên cạnh, nói bên tai nàng ấy, Giang thị nghe xong lén liếc nữ nhi một cái mới đỏ mặt rời đi.
Tô Thiến Ly đứng một bên nhìn, trong lòng không khỏi giơ ngón tay cái cho tiểu phụ thân, cũng cảm thán tiểu phụ thân đúng là một người đàn ông tốt của gia đình. Lúc trước tình cảm của ba mẹ cũng tốt, nhưng cũng không có sự ấm áp như tiểu phụ thân và nương, có lẽ là bối cảnh thời đại và hoàn cảnh không giống, Tô Thiến Ly nghĩ như vậy.
Sau ngày hôm đó, Tô Nam chính thức theo nữ nhi học y thuật, vì cái này hắn thậm chí còn đi đến thư trai xin nghỉ với chưởng quỹ, nói sau này chỉ nhận một số việc chép sách ở nhà làm. Chưởng quỹ mặc dù rất đáng tiếc những cũng không có cách nào miễn cưỡng, lại đi mời một vị tú tài tới thư trai, vị tú tài đó mặc dù không có kiến thức như Tô Nam nhưng chỉ là dạy vỡ lòng ở thư trai thì vẫn đủ dùng.
Thiên phú và tốc độ học y của Tô Nam không chỉ làm người trong nhà kinh ngạc, đến Tô Thiến Ly cũng có chút sững sờ, đây chẳng lẽ là học bá trong truyền thuyết sao?
Ngày tháng học tập cứ thế lặng lẽ trôi đi, vào tháng mười hai, sắp đến năm mới, đại ca Tô gia Tô Thanh Vân ở thư trai cũng được nghỉ, hắn sau khi về cũng cùng nhau học tập, hắn không biết là do nhỏ tuổi hay không đủ thiên phú, luôn lẫn lộn các loại thảo dược, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ.
Giang lão tứ lại tìm hắn cùng nhau thảo luận việc học, sự thay đổi của Giang lão tứ khiến Giang lão gia rất vui mừng. Lúc đầu tên tiểu tử này sau khi từ thư trai trở về sống chết không chịu đi thư trai tiếp tục học với ngoại tôn, lúc đó ông ấy vừa giận vừa hận, nhưng cũng không có cách nào khác, bây giờ hắn chủ động đi học rồi, đúng lúc sang năm đi học với ngoại tôn, mặc dù kém một năm, may mà vẫn còn nhỏ cũng không chậm trễ gì.
Năm nay mặc dù bởi vì Giang lão đại nằm trên giường dưỡng bệnh nhưng Tô Thiến Ly rất tỉnh táo, trong nhà lại có con đường kiếm tiền, người nhà cũng đều rất vui vẻ, Giang lão gia càng vung tay mua mấy xe hàng tết trở về, giết heo đều để lại trong nhà ăn, một chút cũng không bán ra ngoài.
Tiểu Vân Tiêu mỗi ngày đều vui vẻ như chú chuột nhỏ, đồ ăn vặt đầy đủ, ngày nào cũng khoe khoang với lũ trẻ trong thôn, mọi người đều cười không dứt, nhưng ngày mùng hai Tiểu Vân Tiêu lại khóc trở về.
“Vân Tiêu, sao vậy, có phải bị ngã không, qua đây tỷ tỷ nhìn thử.” Đối với tiểu đệ đệ này, Tô Thiến Ly thật sự đặt trên đầu quả tim mà chiều chuộng.
“Tỷ tỷ, bọn họ cướp đồ ăn vặt của đệ, còn nói nhà chúng ta là sói mắt trắng.” Tiểu Vân Tiêu vươn cánh tay nhỏ cho Tô Thiến Ly nhìn, trên đó là một mảng xanh tím, Tô Thiến Ly nhìn thấy sắc mặt lập tức trầm xuống.
“Là ai?”
From TYT & Hướng Lạc Đồng
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT