“Ngài Chu, chúng ta phải vì những người đồng bào đã chết kia mà đi
báo thù, ngài có phân phó gì không, chúng tôi xin nghe theo lệnh của
ngài.” Ông ta nói.
Chu Nguyên Hạo trịnh trọng nói: “Ngài Lôi, ông phải nghĩ cho kỹ, đối
đầu với Âm Dương Liêu rất có thể sẽ không còn mạng nữa đâu.”
Lôi Thanh Cường đau thương mà nói: “Từ trước đến nay, chúng tôi vẫn
luôn rất tôn trọng những thầy Âm Dương của Âm Dương Liêu, hàng năm đều
tổ chức cúng bái không thiếu lễ nào, nhưng mà bọn họ từ trước đến nay
không hề xem chúng tôi là con người. Nếu đã như vậy, còn không bằng quậy cho cá chết lưới rách luôn.”
“Được!” Chu Nguyên Hạo vỗ tay cười nói: “Có khí phách đấy, đây mới
đúng là con dân của Hoa Quốc chúng ta, nếu như đã như vậy, tôi có một
việc muốn các người đi làm.”
Hai người đồng thời cúi xuống đáp: “Xin nghe theo căn dặn của ngài.”
Sau khi hai người đi, Khương Kha liền hỏi: “Anh Chu, anh giao cho họ
đi làm chuyện quan trọng như vậy, không sợ trong đám bọn họ sẽ có kẻ
phản bội sao?”
Chu Nguyên Hạo nhìn cậu ấy một cái, nói: “Dùng người không nghi, nghi thì không dùng, Bang Rồng Xanh này, tôi sớm đã điều tra rồi, không cần
lo lắng gì cả.”
Sáng sớm ngày hôm sau, chúng tôi đang chuẩn bị tiếp tục lang thang
bên ngoài, đột nhiên có tiếng gõ cửa, khóe môi Chu Nguyên Hạo cong lên
nở một nụ cười đắc ý, anh nói: “Quả nhiên bọn họ thật sự không thể ngồi
yên rồi.”
Cánh cửa giấy trượt ra, lần này một người đứng ở ngoài cửa, là một
thầy Âm Dương mặc một bộ đồ chuyên nghiệp. Anh ta mặc trên người một bộ
đồ trắng như tuyết, trên đầu đội một cái mũ đen rất cao, đoán chừng đã
hơn bốn mươi tuổi rồi, trên mặt mang theo một nụ cười thân thiện, sau
lưng anh ta có hai thầy Âm Dương, thực lực của ba người đố thật sự không thể xem thường.
“Chào buổi sáng các vị, tôi là trợ thủ của Âm Dương Liêu, họ
Takahisa, xin diện kiến ba vị đến từ Hoa Quốc.” Anh ta hơi nghiêng
người, nói một cách lịch sự.
Tôi và Khương Kha đương nhiên sẽ không nể mặt bọn họ, cứ nghệt mặt
ra, khóe miệng Chu Nguyên Hạo lại hiện lên một nụ cười đầy ẩn ý: “Từ
trước đến nay, chúng tôi và Âm Dương Liêu các người đều không phải là
bạn bè. Các người đến đây có việc gì cứ nói thẳng đi.”
Nụ cười trên mặt Takahisa không hề thay đổi, rồi nói: “Ngài Chu đây
quả thật là một người thẳng thắn, vậy thì tôi xin được nói thẳng vậy.
Trong tay chúng tôi có một con quỷ quan tài của Hoa Quốc các vị, chúng
tôi muốn mời ba vị đến giúp chúng tôi mở quan tài quỷ ra.”
Tôi cười lạnh một tiếng, nói: “Nằm mơ giữa ban ngày!”
Takahisa liếc nhìn tôi một cái rồi nói: “Tôi sớm đã biết được các vị sẽ không đồng ý, vì vậy tôi đã đem theo một thứ đến đây.”
Sau đó, anh ta lấy một chùm sợi dây đỏ từ trong ống tay áo rộng rãi.
Tôi biến sắc, đó là những sợi dây trói linh hồn của Diệp Vũ Lăng sử
dụng, đây là một loại vũ khí, lẽ nào?
Takahisa cười nói: “Xem ra cô Khương đã nhận ra rồi. Đêm hôm trước,
mấy người Hoa Quốc các vị đã lén vào trong Âm Dương Liêu của chúng tôi,
tìm cách đánh cắp quỷ quan tài, bây giờ toàn bộ bọn họ đã trở thành tù
nhân của chúng tôi. Những sợi dây đỏ này chính là vũ khí của một cô gái
họ Diệp trong nhóm người đó.”
Tôi nhìn trong ánh mắt của anh ta hiện lên một tia sát khí lạnh đến
thấu xương, Chu Nguyên Hạo giữ lấy vai tôi, khiến cho tôi yên ổn trở
lại, bình tĩnh mà nói: “Anh dựa vào đâu cho rằng các người hiến tế linh
hồn mà cũng không mở được cái quỷ quan tài kia, thì chúng tôi có thể mở
ra được?”
“Nói chuyện với người thông minh, quả thật sảng khoái.” Takahisa cười nói: “Các vị đã từng mở quỷ quan tài rồi, nhất định biết được bí mật
của quỷ quan tài.”
“Nếu như chúng tôi mở không được thì sao?”
“Vậy thì chúng tôi không thể đảm bảo an toàn của mấy vị người Hoa Quốc kia rồi.”
Chu Nguyên Hạo nháy mắt với tôi, tôi lạnh lùng nói: “Tôi muốn nói
chuyện điện thoại với bọn họ, để xác định bọn họ vẫn còn sống.”
“Đương nhiên có thể rồi.” Takahisa gật đầu với hai thầy Âm Dương phía sau, một người trong đó lấy điện thoại ra đưa đến trước mặt tôi, tôi
nhận lấy và nhìn thấy hình ảnh hiển thị trên màn hình là một căn phòng
bằng đá trống trải, trên mặt đất là một cái bàn thờ, nguyên cái bàn thờ
được vẽ một cái mê cung vô cùng phức tạp, trên mê cung chỉ đặt một cái
hòm bằng đồng, quả nhiên đó là quỷ quan tài bằng đồng xanh.
Quỷ quan tài bằng đồng xanh bị ngọn lửa bao quanh, một chiếc lồng sắt được treo phía trên chiếc quỷ quan tài, trong lồng có bốn người, trong
đó quả thật có Diệp Vũ Lăng.
“Vũ Lăng!” Tôi hét lớn gọi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm: “Vũ Lăng, mọi người có sao không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT