Thủ lĩnh Âm Dương nói: “Tôi nhớ anh ta là thầy Âm Dương cấp bốn cơ
mà, một thầy Âm Dương cấp bốn vậy mà lại không thể bắt được một thằng
nhóc nhãi nhép sao? Cái thứ phế vật như vậy giữ lại có tác dụng gì cơ
chứ?”
Thầy Âm Dương kia cứ luôn dán chặt cái đầu mình ở dưới đất nói: “Thưa ngài, Sakurai Kuroko không hề quay về.”
“Cái gì?” Thủ lĩnh Âm Dương cao giọng nói to lập tức khiến cho thầy
Âm Dương kia nhất thời run lên bần bật: “Anh ta đã mất tích không thấy
bóng dáng từ trong nhà hát kịch Nogaku rồi ạ, chúng tôi nghi ngờ anh ta
đã bị thiếu niên đó giết chết rồi.”
Thủ lĩnh Âm Dương chợt nở nụ cười: “Xem ra tên thiếu niên đó đã che giấu đi thực lực của bản thân, đúng là thú vị đấy.”
“Thưa ngài, vậy bây giờ chúng ta nên làm gì ạ?” Thầy Âm Dương kia nói: “Có cần tiếp tục phái người đi nữa không?”
“Không cần đâu.” Thủ lĩnh Âm Dương nói: “Trong tay chúng ta đã có đủ
lợi thế, muốn bắt cóc tên thiếu niên kia cũng chỉ bởi vì kiếm thêm nhiều lợi thế để đề phòng mà thôi. Takahisa, cậu tự mình đi hạ mình mời người tài về, hãy đi mời ba người bọn họ về đây thay chúng ta mở quan tài quỷ này đi.”
“Vâng.” Takahisa cúi chào vô cùng lễ phép, lùi từ từ xuống rồi mới rời đi.
Thủ lĩnh Âm Dương ngước đầu nhìn ngọn lửa đang cháy bùng bùng ở trước mặt, ông ta phất tay một cái, ngọn lửa kia dần dần nhỏ lại lộ ra thứ đồ bên trong. Bên trong vậy mà lại chính là quỷ quan tài bằng đồng xanh,
đầu quỷ được đúc trên quan tài, hung dữ đáng sợ, giống như một loại thần thú nào đó đang nhìn ra thế giới một cách u ám.
Xem xong kịch Nogaku thì trời cũng đã tối rồi, chúng tôi trở về khách sạn, thật muốn đi ngủ, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, Chu Nguyên Hạo hờ hững nói: “Mời vào.”
Cánh cửa giấy phát ra một tiếng mở cửa, hai người là bang chủ của
bang Rồng Xanh và Thiên Long đang ngồi quỳ gối ở bên ngoài hành lang.
“Thưa ngài, xin hãy cứu mạng tôi, xin ngài hãy cứu mạng những người
Hoa ở Kinh Đô với ạ.” Hai người cúi đầu xuống, biểu hiện cúi chào.
Chu Nguyên Hạo hờ hững nhìn bọn họ rồi nói: “Nói chi tiết đi.”
“Vâng.”
Bang chủ Bang Rồng Xanh nói, bang phái của bọn họ vẫn luôn tuân thủ
theo quy tắc ở địa phương, như vậy mới có thể tồn tại một cách bình an
vô sự trong khe hẹp giữa những bang phái ở địa phương và Âm Dương Liêu.
Nhưng mà mấy ngày hôm trước, một số người Hoa ở Kyto đột nhiên mất tích
bí ẩn. Sự mất tích của những người này vô cùng kỳ quái, có người đang ở
nhà nấu cơm, trong chớp mắt đã không thấy người đâu rồi, có người thì ở
trong cửa hàng buôn bán, quay người đi lấy đồ cho khách, một lúc lâu mà
vẫn chưa thấy quay lại, cứ như vậy mà biến mất không tung tích. Chỉ
trong mấy ngày ngắn ngủi, vậy mà đã mất tích gần một trăm người, sau khi báo án cũng không hề có kết quả, người mất tích đều là người Hoa, còn
có một số người vượt biên mà cảnh sát địa phương cũng không hề nghiêm
túc đi tìm kiếm hay điều tra gì cả. Vậy nên mấy người đó chỉ có thể đi
đến cầu cứu bang chủ Bang Rồng Xanh, cũng chính là ông lão trước mặt này đây, Lôi Thanh Cường.
Lôi Thanh Cường thành lập ra một bang phái chính là để bảo vệ những
người Hoa ở địa phương, có vài người dưới trướng ông ta cũng đã mất
tích, cho nên ông ta nhanh chóng cho người đi điều tra, mấy người này
rất có bản lĩnh, đã tìm được một chút manh mối rồi. Những người kia, rất có khả năng là đã bị người của Âm Dương Liêu bắt đi rồi. Sự nghe ngóng
của Bang Rồng Xanh rất nhanh đã thu hút sự chú ý, Âm Dương Liêu lập tức
phái thầy Âm Dương đến cảnh cáo ông ta, chính là vào buổi sáng ở trong
nhà hàng, Lôi Thanh Cường đương nhiên không đồng ý, còn mắng lại thầy Âm Dương mấy câu, thầy Âm Dương tức giận lập tức hạ xuống người ông ta một lời nguyền, mà không chỉ có mình ông ta, còn có mấy người thuộc hạ gần
như là bị tiêu diệt toàn bộ.
Nói đến đây, Lôi Thanh Cường không quan tâm đến tuổi tác của mình mà
cúi đầu xuống thật thấp với chúng tôi, khẩn cầu: “Xin ba vị hãy vì những người dân đồng bào Hoa Quốc, xin các vị hãy cứu lấy đồng bào đi.”
Chu Nguyên Hạo khẽ thở dài nói: “Ngài Lôi, mặc dù chuyện này khó mà
chấp nhận nhưng tôi vẫn phải nói với ông, những người mất tích kia e
rằng đã lành ít dữ nhiều rồi.”
“Cái gì?” Thiên Long bên cạnh Lôi Thanh Cường kinh ngạc nói: “Không thể nào!”
Lôi Thanh Cường lườm hắn ta một cái, sau đó lập tức nói: “Ngài Chu,
xin ngài đừng lấy làm lạ, em trai của Thiên Long là Thiên Hổ cũng mất
tích rồi, vì vậy nên hắn ta mới có thái độ thất lễ như vậy.”
Chu Nguyên Hạo xua xua tay, nói: “Tôi có thể hiểu được, chỉ là tôi
không muốn cho hai người những hy vọng hão huyền mà thôi. Thật không dám giấu làm gì, bọn họ vừa mới lấy được một thứ gì đó ở trong Hoa Quốc,
bọn họ nhất định là muốn dùng linh hồn của con người để hiến tế, mục
đích chính là muốn mở cái thứ kia ra.”
Thiên Long vô cùng tức giận, hai mắt đỏ bừng, gầm lên một tiếng: “Khốn kiếp!”
Hai mắt Lôi Thanh Cường cũng đỏ bừng, cả trăm đồng bào cứ như vậy mà trở thành vật tế, lại còn chết thê thảm đến như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT