Diệp Vũ Lăng gật đầu: “Chúng tôi không sao, cậu làm sao lại đến đây rồi!”
“Bây giờ Chúng tôi sẽ đến cứu mọi người.” Lời của tôi còn chưa nói
xong, bên kia đã ngắt điện thoại rồi, Takahisa nói: “Hiện tại mọi người
tin chưa?”
Kỳ lạ là Chu Nguyên Hạo từ đầu đến cuối vẫn rất bình thản: “Đi trước
dẫn đường đi.” Giọng điệu anh lúc nói giống như là đang đi dự tiệc vậy.
Takahisa đeo cho chúng tôi một loại mặt nạ che mắt rất là đặc biệt,
ước chừng khoảng ba tiếng đồng hồ sau, chúng tôi mới vào được một sơn
động, cũng không biết lại đi tiếp bao lâu, mặt nạ che mắt bị người ta
kéo xuống, chúng tôi đã đến chỗ căn nhà đá đó rồi.
“Khương Lăng!”
Diệp Vũ Lăng kích động đứng dậy, cái lồng sắt lập tức lắc lư, thiếu
chút nữa thì rơi xuống. Ba người còn lại đều là đàn ông, thoạt nhìn đều
là người của nhà họ Diệp, thành phố Hồng Đảo là địa bàn của nhà họ Diệp, xét cho cùng thì bọn họ cũng cho người nằm vùng trong mấy công ty để bí mật quan sát tình hình, đương nhiên cũng biết đến thông tin của quỷ
quan tài.
“Chào mừng đến với Âm Dương Liêu.”
Tôi nghiêng đầu qua thấy một người đàn ông trung niên lững thững bước tới, người đàn ông kia trên người mặc một bộ quần áo của thầy Âm Dương
màu trắng, hình như là đồ của thợ săn, trên đầu đội một cái mũ lông đen
dựng đứng lên. Nhìn thấy ông ta, trong nháy mắt tôi có chút ngẩn ngơ,
đột nhiên nhớ lại một chuyện. Vào thời nhà Tống, Nhật Quốc đã tình cờ
xuất hiện một con đường thông tới địa ngục, có một vị Quỷ Vương ở tầng
thứ bảy của địa ngục đã chạy đến nhân gian. Tôi dựa theo con đường đó mà đuổi theo, lúc đó Nhật Quốc đang trong thời kỳ hòa bình, quỷ quái hoành hành, nghề làm thầy Âm Dương cực kỳ thịnh vượng.
Trong lúc săn lùng Quỷ Vương, tôi đã từng gặp vị thầy Âm Dương nổi
tiếng kia, Abe no Seimei, ông ấy đã từng ra tay giúp tôi bắt được Quỷ
Vương. Người đàn ông này hẳn là con cháu của ông ấy, truyền nối nhiều
đời như vậy, dáng vẻ thếm à vẫn còn tương tự ba bốn phần. Tôi lập tức
thu tâm tình lại, tuy kiếp trước tôi từng có duyên với Abe no Seimei,
nhưng hôm nay so với khi đó không giống nhau, tôi không thể vì ân nghĩa
trước kia mà mềm lòng được.
“Tôi tên là Abe no Shuichi, là người thống lĩnh của Âm Dương Liêu –
Thủ Lĩnh Âm Dương.” Sắc mặt ông ta nghiêm túc nói: “Takahisa đã nói rõ
ràng với các người rồi, tôi sẽ không nói nhiều nữa. Quỷ quan tài ở đó,
cho các người thời gian là nửa ngày, nếu các các người không thể mở nó
ra, tôi sẽ lập tức khởi động đàn tế máu, thân thể của bốn người Hoa Quốc kia sẽ bị thiêu cháy, thu vào trong tế đàn, vĩnh viễn không được siêu
thoát.”
Tôi cắn răng, nhìn ngọn lửa bao bọc quanh quỷ quan tài, trong ánh lửa có các con quỷ khóc lóc, nghĩ tới đó chính là những người Hoa Quốc mất
tích, trong lòng tôi vô cùng tức giận, hận không thể nghiền nát đồ cầm
thú này thành trăm ngàn mảnh. Chu Nguyên Hạo lui về phía sau một bước
nắm lấy tay tôi, tay anh lạnh lẽo khiến đầu tôi tỉnh táo lại không ít,
ngay cả ngọn lửa đang cháy trong lồng ngực dường như cũng được dập tắt
đi phần nào.
Anh mỉm cười và nói: “Mở quỷ quan tài không phải là vấn đề, tôi đã có cách để giải quyết vấn đề này rồi.”
Abe no Shuichi lập tức mang vẻ mặt mừng rỡ: “Lời này có thật không vậy?”
Chu Nguyên Hạo nhàn nhã nói: “Thử xem không phải là biết sao.”
Abe no Shuichi làm một động tác, nói: “Mời anh.”
Vừa dứt lời, ánh lửa đang quấn lấy lập tức dập tắt từng chút một, Chu Nguyên Hạo đi lên tế đàn, đi vòng quanh quỷ quan tài một vòng rồi nói:
“Biện pháp mở quỷ quan tài của tôi không thể để cho các người biết
được.”
Abe no Shuichi chợt trở nên giận dữ, Chu Nguyên Hạo hai tay khoanh
trước ngực, vẻ mặt thản nhiên, hai người giằng co trong chốc lát, cuối
cùng Abe no Shuichi mang theo toàn bộ thầy Âm Dương ra ngoài.
Trước khi đi, ông ta vung tay lên, trần nhà nứt ra, cái lồng chứa đám người Diệp Vũ Lăng chậm rãi bay lên, lại bị nhốt vào.
Tôi bí mật hỏi Chu Nguyên Hạo: “Anh thật sự biết làm thế nào để mở quỷ quan tài sao?”
“Không biết.”
Khóe miệng tôi co giật hai lần: “Vậy anh có ý định gì vậy?”
“Trì hoãn thời gian thôi.” Chu Nguyên Hạo nói: “Đợi người của Bang
Rồng Xanh tới giúp chúng ta giải quyết chuyện này, đến lúc đó thế giới
này không còn nhìn thấy Âm Dương Liêu nữa rồi.”
Tôi nhìn anh đầy nghi ngờ: “Những gì trong kế hoạch của anh đang tính toán, anh thật sự chắc chắn sao?”
Chu Nguyên Hạo bất động thanh sắc nhìn Khương Kha một cái, sau đó nắm lấy hai vai tôi, cười nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ cho em một bất ngờ.”
Không biết tại sao, tôi lại không nghĩ rằng nó sẽ là một bất ngờ theo kiểu vui vẻ mừng rỡ, nhưng chắc là tôi sẽ rất ngạc nhiên.
“Chị ơi, đây chính là quỷ quan tài trong truyền thuyết sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT