“Vương trưởng phòng nói gì vậy, đây là chuyện tôi phải làm.”
Chu Nguyên Hạo nói: “Thiên hạ hưng vong ra sao mọi người đều có trách nhiệm, mặc dù tôi quỷ hồn cũng không thể đứng bên ngoài không làm gì.”
Vương trưởng phòng lộ ra một nụ cười tán thưởng: “Đã như vậy thì nhờ cậu.”
Ánh mắt anh đảo qua trên mặt mọi người, trầm giọng nói: “Tôi không
quản trong lòng mọi người nghĩ thế nào, nhưng hi vọng mọi người đều ghi
nhớ, hiện tại đại nạn ập xuống đầu, chỉ cần Hạn Bạt không làm ra chuyện
thương thiên hại lý gì, dù chúng ta không thể liên minh với anh ta thì
cũng không thể làm kẻ đối địch.”
Chờ chúng tôi ra khỏi văn phòng của trưởng phòng, Quỷ Tân nói: “Vương trưởng phòng, ngài thật sự tin tưởng Chu Nguyên Hạo này sao? Mặc dù anh ta xuất thân danh môn, nhưng dù sao cũng đã chết rồi, là một quỷ hồn,
ai biết đến cùng anh ta đứng về phía nào?”
Vương trưởng phòng cười lạnh một tiếng, nói: “Không cần phải lo lắng, tôi tự có chừng mực.”
Đám người liếc mắt nhìn nhau một cái, đều ngầm hiểu. Chúng tôi rời
khỏi ban điều tra hồ sơ X, Long Duẫn đưa chúng tôi trở về nhà họ Chu,
Ông cụ Chu lại gọi chúng tôi đến hỏi, chỉ là dặn dò chúng tôi cẩn thận,
cũng không nói thêm gì. Tôi hỏi Chu Nguyên Hạo: “Khi nào thì chúng ta đi tìm Tư Không Uy Viễn?”
“Ăn tết xong.”
“A?”
Tôi mở to hai mắt: “Lâu như vậy không có vấn đề gì chứ? Nếu Quỷ Vương Thiên Huyền . . .”
“Yên tâm đi, Quỷ Vương Thiên Huyền dùng phương thức đầu thai giáng
lâm thế gian nên sẽ có một đoạn thời gian suy yếu rất dài, tạm thời sẽ
không có hành động lớn gì.”
Chu Nguyên Hạo cười nói: “Bởi vậy chuyện liên minh cũng không cần sốt ruột.
Ngược lại là Ban điều tra hồ sơ X và những đại môn phái kia, chỉ sợ ăn tết không vui rồi.”
Tôi có chút bất đắc dĩ, vì đối phó Quỷ Vương này, những người kia
khẳng định lùng bắt bốn phía, bố trí cạm bẫy trận pháp, nghĩ mọi biện
pháp diệt trừ Thiên Huyền.
“Đừng lo lắng.”
Chu Nguyên Hạo kéo tay của tôi, cúi đầu hôn khẽ giữa ngón tay một
cái, nói: “Ngày mai là ngày mồng tám tháng chạp, anh dẫn em đi ăn cháo.”
Chẳng biết tại sao, tôi luôn cảm thấy rất bất an, như cảm giác sẽ có
chuyện gì rất xấu sắp xảy ra. Lúc này, bên trong ngôi biệt thự ở thành
phố nào đó ở Bắc Hà, Thiên Huyền đã thành thiếu niên mười bảy mười tám
tuổi, dung mạo vô cùng tuấn mỹ, anh ta ở trần ngồi trên ghế sa lon, hai
mắt nhắm nghiền, linh năng bên trong thân thể đang không ngừng lưu
chuyển, như có ngọn lửa đang thiêu đốt thân thể anh ta, nóng rực mà
thống khổ. Thân như trong Địa Ngục. Vân Kỳ mở tủ rượu, lấy ra một chai
rượu đỏ, rót chất lỏng màu hồng vào bên trong ly: “Rượu đỏ CHIANTI năm
87, có mùi trái cây thuần khiết tươi mát thoải mái, hương vị vô cùng
ngọt ngào, giống như máu tươi của xử nữ. Muốn thử không?”
Thiên Huyền đầy đầu mồ hôi, lạnh lùng liếc mắt nhìn: “Tôi muốn máu xử nữ thật sự.”
Vân Kỳ bưng ly rượu, nhẹ nhàng lay động, nhìn chất lỏng tựa như máu
tươi: “Nhẹ nhàng lay động, chất lỏng sẽ di chuyển đều xung quanh thành
ly, lúc dừng lại rượu sẽ chảy trở về, trên thành ly sẽ xuất hiện từng
giọt nước mắt màu hồng, thật sự rất đẹp.”
Thiên Huyền hơi nheo mắt: “Đến cùng thì anh có đồ ăn hay không? Nếu như không có, tôi sẽ tự mình ra ngoài đi săn.”
Vân Kỳ lộ ra một nụ cười yếu ớt: “Thiên Huyền đại nhân, tôi nói rồi, ở đây anh vĩnh viễn không cần lo lắng chuyện không có thức ăn phong phú.”
Nói xong anh ta vỗ tay, cửa biệt thự mở ra, có hai cô gái đi đến. Hai cô gái kia đều vô cùng xinh đẹp, một người mặc váy dài màu trắng, dáng
dấp dịu dàng ngọt ngào, như một đóa sen trắng thuần khiết, một người
khác mặc váy dài màu rượu đỏ, dáng dấp diễm lệ mà xinh đẹp, như một đóa
hoa hồng. Hai cô gái này chỉ khoảng trên dưới mười tám tuổi, thanh xuân
tuổi trẻ, trong thân thể tràn ngập sức sống thiếu niên. Lúc này, ánh mắt hai người đờ đẫn, trống rỗng, như đã bị khống chế, trở thành hai con
rối xinh đẹp làm rung động lòng người. Trong mắt Thiên Huyền lóe lên một vòng ánh sáng, đứng dậy đi đến bên cạnh hai cô gái kia, đi một vòng
quanh hai người, tiến tới hít một hơi khí tức trên người hai cô gái, lộ
ra mấy phần thần sắc mê say.
“Thế nào, Thiên Huyền đại nhân, tôi chuẩn bị đồ ăn này cho anh có hài lòng không?”
Vân Kỳ giơ ly rượu lên về phía Thiên Huyền.
“Vô cùng hài lòng.”
Anh ta kéo hai cô gái qua, đè ngã nhào lên thảm màu đỏ sậm trên mặt
đất, thô lỗ xé rách quần áo của hai cô gái rồi nhào tới. Trong phòng rất nhanh vang lên tiếng thét chói tai thống khổ của các cô gái, Vân Kỳ giơ chén rượu, tinh tế thưởng thức rượu đỏ, ánh mắt lạnh lùng. Khi Thiên
Huyền đạt đến đỉnh phong, anh ta bỗng nhiên há miệng ra, hung hăng cắn
vào ngực các cô gái, máu tươi văng khắp nơi, phun vào trên mặt Vân Kỳ.
Anh ta đưa ngón trỏ ra lau một chút, nhìn vết máu trên lòng bàn tay, sau đó bỏ vào trong miệng, nhẹ nhàng liếm.
“Máu của xử nữ quả nhiên mỹ vị.”
Anh ta không nhìn bữa tiệc kinh hoàng này nữa, xoay người lại đi đến
bên cửa sổ, màn cửa chỉ mở ra một khe hở nhỏ, anh ta từ màn cửa nhìn ra
ngoài, đêm đen như mực, trên bầu trơi có một mặt trăng lưỡi liềm.
“Thật là nhớ em mà.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT