Anh ta nhìn vầng trăng lưỡi liềm, trong mắt lộ ra mấy phần vui sướng, mấy phần mê say, mấy phần cưng chiều: “Tôi chờ đợi hơn một ngàn năm,
một mực mong chờ ngày gặp lại em. Lần này, tôi có đủ thực lực, tôi sẽ
không buông tay nữa.”
Tôi bỗng nhiên tỉnh lại từ trong mộng, phía sau lưng toát mồ hôi lạnh ướt nhẹp. Phía ngoài trời đã sáng, tôi liếc mắt nhìn Chu Nguyên Hạo
đang ngủ bên cạnh, người chết không cần ngủ, nhưng anh cần tu luyện, bởi vậy vào lúc tôi đi ngủ thì anh sẽ tiến vào minh tưởng, không khác lắm
với Thiền tông đả tọa tu thiền.
Tôi không quấy rầy anh, nhẹ nhàng xuống giường, phủ thêm áo ngủ, dù trong phòng mở máy sưởi nhưng tôi vẫn cảm thấy rất lạnh.
Tôi mơ thấy ác mộng, trước kia tôi đều không nhớ rõ nội dung ác mộng
là gì, nhưng lần này lại rõ ràng hơn một chút, tất cả đều là cảnh tượng ở Địa Ngục, vô số ác quỷ bay múa kêu thảm trong mộng khiến tôi rùng mình. Tại sao tôi lại mơ thấy loại ác mộng này chứ? Cảnh tượng kia
Vì sao tôi lại nằm mơ thấy cảnh tượng ở Địa ngục chứ? Chẳng lẽ… Tôi
che miệng mình, trong lòng bàn tay tôi tất cả đều là mồ hôi lạnh, chẳng
lẽ, tôi từng đến Địa Ngục rồi sao? Trong sách mà bà nội lưu lại có nói
qua về mười tám tầng Địa Ngục, có chỗ tương đồng trong truyền thuyết
thần thoại, nhưng cũng có khác biệt.
Trên đời không có âm tào địa phủ, con người sau khi chết thì linh hồn sẽ luân hồi chuyển thế. Luân hồi cũng không cần đi qua Địa Ngục mà theo chỉ dẫn của một lực lượng tối tăm của thế gian này, nói nôm na chính là ý chỉ của ông trời.
Nhưng cũng không phải mỗi một linh hồn đều có thể chuyển thế, có vài
người khi còn sống phạm tội nghiệt, sau khi chết sẽ bị lực lượng tối tăm sung quân tới địa ngục, căn cứ tội ác nặng nhẹ, quyết định ném xuống
tầng nào của địa ngục. Tầng thứ nhất Địa Ngục đều là những người phạm
tội nhẹ, bên trong tầng thứ 18 đều là tội nhân kinh khủng nhất thế gian.
Sau khi bị đày vào địa ngục, quỷ vật dùng hình xong thì có thể luân
hồi chuyển thế, nhưng càng đến phía dưới, quỷ vật trong Địa ngục muốn
đầu thai chuyển thế thì càng khó, bởi vì thời hạn thi hành án là con số
thiên văn, thậm chí có rất nhiều người ở tù chung thân.
Mỗi một tầng Địa Ngục đều là một đại thế giới, ở đây mạnh thắng yếu
thua, rất rõ ràng. Trong quá trình không ngừng tranh đấu, thời gian dần
qua thì xuất hiện một vài cường giả, Quỷ Tướng, Quỷ Vương, thậm chí là
quỷ vật cấp bậc cao hơn, bọn họ giống như quân phiệt ở nhân gian, thành
lập được địa bàn của mình, tàn sát chiếm đoạt lẫn nhau.
Quỷ Vương Thiên Huyền là một trong những quân phiệt ở tầng thứ bảy
địa ngục. Có đôi khi, Địa Ngục Chi Môn sẽ mở ra, những cường giả trong
Địa ngục sẽ đến đến thế gian, nhưng từ cấp bậc Quỷ Vương trở lên do lực
lượng quá mức mạnh mẽ, lại chịu sự bài xích của thế lực tăm tối kia, nếu muốn thời gian ở nhân thế được lâu thì chỉ có thể dùng phương thức
chuyển thế. Giống như Quỷ Vương Thiên Huyền nhất định phải mượn nhờ thân thể của Tư Nam để chuyển thế tái sinh. Chẳng lẽ… Tôi cũng từ trong Địa
ngục ra sao?
Tay của tôi bắt đầu phát run, sắc mặt cũng càng ngày càng tái nhợt,
tôi nhịn không được nhẹ nhàng sờ sờ trán của mình, không phải tôi cũng
là Quỷ Vương chứ?
Một đôi tay bỗng nhiên từ phía sau đưa ra ngoài, nhẹ nhàng ôm chặt lấy thân thể của tôi: “Sao vậy, lại mơ thấy ác mộng rồi?”
Tôi run một cái, xoay đầu lại nhìn anh, anh tuấn mỹ như vậy, đẹp đến
mức như là thiên thần, nhưng…trên người anh lại có quỷ khí mạnh như vậy, Thiên Huyền cũng giống quen biết anh. Chẳng lẽ anh cũng đi ra từ Địa
ngục? “Làm sao vậy?”
Chu Nguyên Hạo nâng mặt tôi: “Ánh mắt của em trông có vẻ rất sợ hãi.”
Tôi sửng sốt một chút, vội vàng đảo mắt: “Có, có sao? Có lẽ là bởi vì ác mộng quá đáng sợ.”
“Em mơ thấy cái gì?”
Hắn hỏi. Tôi trầm mặc một lát, nói: “Quên rồi, từ trước đến giờ em đều không nhớ được nội dung ác mộng.”
Anh mở một nụ cười nhàn nhạt: “Không sao, có lẽ đây là chuyện tốt, em sẽ không vì ác mộng mà khổ sở buồn bực.”
Tôi nhẹ gật đầu, không nói thêm gì. Người của nhà họ Chu cũng thức
dậy rất sớm, chỉ là không ăn điểm tâm cùng một chỗ mà là người hầu đem
cơm canh đưa vào trong phòng. Ăn xong điểm tâm, Chu Nguyên Hạo lại mang
tôi ra ngoài đi dạo, lúc ra cửa, tôi nhìn thấy Chu Nguyên Chính, anh ta
đang chăm sóc một chậu hoa lan bên trong nhà ấm.
Giống như thần giao cách cảm, anh ta ngẩng đầu lên, cùng tôi bốn mắt
nhìn nhau, tôi vội vàng dời ánh mắt đi nhưng anh ta lại nhàn nhạt nhìn
tôi, ánh mắt từ đầu đến cuối dính trên người tôi khiến tôi thấy không
thoải mái.
Tôi không phản ứng lại với anh ta. Xe dừng ở một chỗ kiến trúc cổ
kính, tôi xuống xe xem xét, đây là một quán trà. Đi vào trong quán trà,
liền nghe được có người đang gảy đàn cổ cầm, làn điệu vô cùng có phong
cách cổ xưa, tôi không hiểu nhiều lắm về cổ cầm, chỉ cảm thấy thanh thúy êm tai, làm cho lòng người vui vẻ.
Trên lầu hai của quán trà giống như đang cử hành nhã tập, một vị đàn
ông trung niên mặc trường bào dân quốc đang tấu cổ cầm, trà khách xung
quanh thì vừa uống trà một vừa thưởng thức.
Chu Nguyên Hạo kéo tôi ngồi xuống bên cạnh, gọi một bình Bích Loa
Xuân, nghe say sưa ngon lành. Tôi nhìn anh một cái, lúc anh còn sống đã
quen với lối sinh hoạt lịch sự tao nhã này, còn tôi thì mỗi ngày rối bời trong tiệm vòng hoa, từ sớm bận đến muộn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT