Nam Cung Khuynh Tuyết thở dài.

Bắc Thâm Đế Quốc đúng là đủ đáng sợ, âm mưu quỷ kế đầy rẫy, chỉ sợ sơ sẩy một chút là sẽ bị nuốt sống, đến cả xương cũng không còn !

Đặc biệt là hành động ngày hôm nay của Bắc Thần Ứng Diễm, khiến nàng vừa sinh ra một cảm giác lo lắng bất an vừa có chút sợ hãi.

" Đi tu luyện đi, nước đến đất chặn, binh đến tướng ngăn, vi sư không tin Bắc Thần Ứng Diễm ra tay mà chúng ta không thể không chặn được !"

Chấp Minh nói, Nam Cung Khuynh Tuyết bất đắc dĩ gật đầu, nàng bò lên giường ngồi xếp bằng bắt đầu tu luyện, nếu nàng không sớm nâng cao thực lực thì đừng nói đến rời khỏi đây, đến sống được một năm hay không cũng là cả một vấn đề.

Chấp Minh tuy nói không sao, mặt ngoài bình tĩnh, nhưng trong lòng sớm đã cảm thấy vô cùng bất an, một nguy hiểm nào đó đang dần dần tới, khiến hắn không thể không để tâm.

" Ngươi lo sao ?"

Thủy Kỳ Lân truyền âm.

" Không sao."

_______________________________

Trong cung điện xa hoa diễm lệ, mỹ nhân ngồi trên toạ vị, bàn tay siết chặt đến chảy máu.

Bắc Thần Ứng Diễm gương mặt vặn vẹo, không còn vẻ mặt cao quý đoan trang như trước mặt tất cả mọi người, giờ đây nàng ta để lộ ra bộ mặt thật của mình, một bộ mặt xấu xí và độc ác.

" A !"

Nàng ta hất mạnh tay, cái bàn vốn nguyên vẹn liền bị hất bay ra ngoài, đập vào cột trụ vỡ thành từng mảnh nhỏ.

Bắc Thần Ứng Diễm muốn phát điên, bàn tay ngọc đập mạnh xuống ghế.

" Bắc Thần Y Lạc, Lam Diễm Cơ !"

Nàng ta hai mắt hằn lên tia máu, miệng gần như rít lên từng chữ từng chữ, đủ để thấy nàng ta có bao nhiêu giận dữ.

Bắc Thần Ứng Diễm nhìn chăm chăm vào cái đầu đầy máu của Lâm công công. Lam Diễm Cơ vậy mà không khách khí giết chết tâm phúc của nàng ta, đã như thế còn cắt đầu hắn đem đến đây, Bắc Thần Ứng Diễm thật muốn bóp chết Lam Diễm Cơ, nhưng Thừa tướng còn đứng sừng sững ở đó, vả lại thân phận Quốc sư của Lam Diễm Cơ còn treo trên đầu, nàng ta muốn giận cũng phải nuốt xuống, không, nói đúng hơn là cơn giận mắc nghẹn ở cổ, muốn nuốt cũng nuốt không trôi !

Cái gì mà giả mạo thánh chỉ ? Chỉ vì muốn tốt cho nàng ta mà giết con sâu mọt này ?

Trước đây nàng ta đều làm như vậy, mọi thánh chỉ nàng ta bản xuống Bắc Thần Y Lạc đều không nói nửa chữ, bây giờ lại ra tay ? Mà vừa ra tay liền đem tâm phúc của nàng ta giết chết ?

Quả thực là tức chết người không đền mạng mà !

Bắc Thần Ứng Diễm đối với Bắc Thần Y Lạc đã hận càng thêm hận, chỉ tiếc không thể một tát chụp chết nàng !

" Ngươi như vậy nếu để người ngoài nhìn thấy nhất định sẽ không nhận ra ngươi chính là vị Đế muội cao cao tại thượng trong mắt người đời kia."

Giọng nói vang lên thanh thúy dễ nghe, nữ tử thân y phục cung nữ tựa vào cây cột, mặt trêu tức nhìn gương mặt vặn vẹo của Bắc Thần Ứng Diễm.

" A Nhi cô nương, cô đã nghĩ ra cách gì để giải quyết Bắc Thần Y Lạc chưa ?"

Nàng ta đã chờ không nổi nữa rồi !

Ngôi vị Đế Quân nàng ta đã thèm muốn từ lâu, vậy mà A Nhi cô nương hoàn toàn an phận làm một nô tỳ bên cạnh, dường như không có ý định giết Bắc Thần Y Lạc.

" Thời cơ chưa đến, ra tay chỉ sợ không thành công, còn đánh rắn động cỏ, làm Bắc Thần Y Lạc thêm phần cảnh giác."

" Nhưng đã quá lâu rồi !"

Bắc Thần Ứng Diễm không kiên nhẫn nói.

" Quá lâu ? Mới chỉ hai ba ngày thôi ! Ngươi đã chờ không nổi ?"

Lan A Nhi cong lên đôi môi, trong mắt nồng đậm trào phúng, chán ghét. Nhân loại đúng là tham lam đến khiến người ta chán ghét, người Thần giới quả nhiên không muốn tiếp xúc với nhân loại chính là như vậy.

Tham lam, dối trá và kinh tởm.

Bắc Thần Ứng Diễm mặt như ăn phải ruồi bọ, nàng ta sao không nhìn thấy ánh mắt khinh thường của Lan A Nhi, nhưng có thể làm gì được chứ, nàng ta đâu có khả năng chống lại người Thần Giới ?

Đáng chết !

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play