Hoàng Long điện _

Trên cửu đỉnh được trạm trổ tinh xảo từ bảo thạch và vàng, một nữ tử tầm hai mươi tuổi đẹp tựa tiên thiên đang chống cằm lười biếng. Khuôn mặt nàng tinh xảo như kiệt tác của đất trời, ba ngàn sợi tóc đỏ yêu mị xoã dài xuống chiếc áo lông hổ mềm mại. Nàng khẽ vuốt lông phượng hoàng đính hồng ngọc trên vương miện, ánh mắt lạnh lẽo mang theo uy nghiêm quét một lượt qua các quan đại thần phía dưới làm bọn họ lạnh run không dám thở mạnh. Cũng không ai dám khiêu chiến quyền uy của nàng. Bởi...

Nàng là Đế Quân Bắc Thâm Đế Quốc _ Bắc Thần Y Lạc.

Binh Bộ thượng thư nuốt một ngụm nước bọt mạnh mẽ tiến lên :

" Khởi bẩm Đế Quân, phía Bắc Ma thú đã yên ổn không dám càn quấy."

Bắc Thần Y Lạc bất động thanh sắc, nói :

" Tốt, đã ký hiệp ước thì tốt nhất chúng nên thực hiện, nếu không Bổn Quân không ngại đem quân san phẳng Ma thú sơn lâm."

Hiệp ước giữa loài người và Ma thú, không xâm phạm lãnh địa của nhau, nếu một bên làm trái hiệp ước, bên còn lại sẽ được quyền xuất binh.

Binh Bộ thượng thư cúi người lui về chỗ của mình, ông ta tuyệt không dám nói thêm cái gì. Một tháng trước xảy ra thú triều tấn công ba lần, làm thương vong vô số, Đế Quân liền tức giận dẫn quân chinh phạt, ông ta có lẽ biết trong lòng Bắc Thần Y Lạc vẫn còn rất giận nên biết tức thời mà không nhiều lời. Cơn giận của Đế Quân không phải ai cũng chịu được.

Không thể thách thức uy nghiêm của một Đế Quân.

Một lão giả mặc quan phục bước lên, cung kính dâng một tấu chương, ông ta là Tể tướng :

" Tâu Đế Quân, hoàng đế Phong Dung Quốc gửi thư cầu hoà, cho ba công chúa tới làm con tin."

Đôi mắt đen sâu thẳm của Bắc Thần Y Lạc nheo lại nguy hiểm, cầu hoà ? khiêu chiến cho đã đi rồi đánh không lại thì cầu hoà, hắn đây là đang đùa giỡn nàng ?

Tướng quân Lãnh Hiên bất bình tiến lên :

" Đế Quân, Phong Dung Quốc khiêu khích chúng ta đã lâu, dã tâm của hoàng đế Phong Dung Quốc rất lớn, đây là muốn thay thế Bắc Thâm Đế Quốc chúng ta...."

Tả thừa tướng nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ :

" Si tâm vọng tưởng, chúng căn bản chỉ là một con kiến, Đế Quân phải diệt chúng !"

Tất cả nhao nhao lên, diệt, tất nhiên nàng sẽ diệt con kiến này, nhưng không phải là bây giờ. Bắc Thần Y Lạc phất tay, thái giám bên cạnh hô to :

" Im lặng !"

Cả đại điện đều rơi vào im lặng, một cây kim rơi xuống cũng nghe được. Bắc Thần Y Lạc nhếch môi mỏng, cười lạnh :

" Được rồi, chúng sẽ là nước chư hầu mới của ta !"

Chư hầu ? Quan đại thần ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, ngẫm đi ngẫm lại thấy nàng nói đúng, Phong Dung Quốc tài nguyên không thể nói là rất lớn nhưng cũng là mỏ khoáng thạch. Để chúng cống nạp cho Bắc Thâm Đế Quốc cũng không tồi. Tể tướng đột nhiên nhớ tới cái gì đó, ngước lên nhìn nàng :

" Đế Quân, thế còn công chúa...?"

Bắc Thần Y Lạc lười biếng đứng lên, lạnh lùng nói :

" Cho thì nhận, cùng lắm đưa đi làm quân kỹ."

Thái giám bên cạnh hiểu ý nàng không muốn tiếp tục, một lần nữa hô to :

" Bãi triều !!!"

_________________

Phong Dung Quốc cũng là một quốc gia không nhỏ, được thành trì kiên cố bao bọc, hoàng cung hoa lệ với những cây trụ cột nạm ngọc, khảm bảo thạch sáng bóng.

Ngự Hoa Viên _

Bốp !!!

Một tiếng bạt tay không nhỏ vang lên, nối sau đó là tiếng khóc nức nở của nữ tử :

" Phụ hoàng, ngũ muội...nhi nữ thật không biết đã đắc tội ngũ muội..."

Nữ tử khoác bạch y như sen trắng thuần khiết, ôm một bên má bị tát đỏ ửng ngồi bệch trên đất, đôi mắt xinh đẹp đã ngân ngấn nước. Nàng ta là đại công chúa của Phong Dung Quốc đệ nhất mỹ nhân_ Nam Cung Tuệ Tình.

Nam Cung Tuệ Tình nhìn sang bên người đàn ông trung niên mặc cẩm bào thêu rồng, đầu đội vương miện, còn mặt mày đã tái mét vì giận.

Hoàng đế Phong Dung Quốc tay run rẩy chỉ vào hồng y thiếu nữ, tức giận muốn phun máu :

" Ngươi, chỉ là nỗi ô nhục của hoàng thất mà dám làm càn ?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play