Nam Cung Khuynh Tuyết ngẩng đầu đối diện với Chấp Minh, ánh mắt phun ra lửa giận :
" Ta phải đi giết gã, giết cái tên thái giám khốn kiếp đó !"
Chấp Minh nắm lấy bả vai nàng, không yếu thế nói :
-" Ngươi manh động cái gì ? Đây là Bắc Thâm Đế Quốc, nếu là Phong Dung Quốc chỉ cần một Thủy Kỳ Lân ngươi cũng có thể tung hoành tứ phương, nhưng đừng quên đây là đâu, Bắc Thâm Đế Quốc, là Bắc Thâm Đế Quốc mà các đế quốc khác cũng phải kiêng kị, không dám làm bừa, Đế Quân chính là một cường giả đã bước vào cấp bậc trong truyền thuyết chỉ mới 20 tuổi, thuộc hạ, Ngự Lâm Quân mỗi người đều là cao thủ, tùy tiện một người cũng có thể bóp chết ngươi ! Cho dù ta, ngươi và Thủy Kỳ Lân hợp sức lại cũng không có cơ hội thắng, huống chi Mạnh Chương còn ngoài kia, thực lực của Bắc Thần Y Lạc cũng không phải để trang trí, ngươi giết Lâm công công, nhỡ may xảy ra sơ hở, dù chỉ một sơ hở nhỏ thôi....."
Chấp Minh dừng một chút, thở mạnh ra một hơi nói tiếp :
" Đừng quên, gã Lâm công công là tâm phúc của Bắc Thần Ứng Diễm, là tay sai đắc lực nhất của nàng ta, nếu ông ta chết chỉ sợ Bắc Thần Ứng Diễm sẽ nháo lớn, đến lúc đó người bị tình nghi cũng sẽ có ngươi, cuối cùng cũng chỉ dẫn đến sự chú ý của Bắc Thần Y Lạc thôi."
Nếu né được thì phải né, dốc hết sức lực né tránh Bắc Thần Y Lạc, Võ Cổ Thư Bắc Thần Y Lạc chắc chắn cũng biết đến, nếu để nàng ta biết chắc chắn nàng ta sẽ giết Nam Cung Khuynh Tuyết để lấy Võ Cổ Thư. Chỉ sợ đến lúc đó bọn họ chạy trời không khỏi nắng rồi.
Nam Cung Khuynh Tuyết ngẩn ra một lúc, sau đó nàng dần bình tĩnh lại, suy nghĩ cặn kẽ một hồi nàng mới nắm tay thành quyền, cúi đầu trước Chấp Minh, nói :
" Sư phụ dạy phải, là đệ tử lỗ mãng rồi."
" Ngoan. Ngươi biết vậy là tốt, cho đến khi ngươi có thực lực, tuyệt đối không thể manh động."
Thực lực !
Đúng vậy, nàng cần thực lực, thực lực mạnh đến mức có thể chống lại bất kỳ kẻ nào, kể cả những kẻ có cấp bậc trong truyền thuyết, như vậy nàng có thể giết sạch toàn bộ những kẻ dám cả gan bắt nàng quỳ. Cũng đồng thời có thực lực để cứu mẫu thân nàng, Lệ phi khỏi cái hoàng cung Phong Dung Quốc ăn thịt người kia.
Chấp Minh xoa xoa cằm, nhìn nhìn Nam Cung Khuynh Tuyết một chút sau đó nói :
" Bắc Thần Ứng Diễm vậy mà lại phong các ngươi là công chúa Bắc Thâm Đế Quốc, có điều gì kỳ lạ ở đây. Ừm...rất kỳ lạ, Bắc Thần Ứng Diễm không sợ bốn vị công chúa Phong Dung Quốc được lòng Đế Quân sao ? Nàng ta đang tăng thêm đối thủ cạnh tranh à ?"
Giống như Bắc Thần Hoàng Liên rất được lòng Bắc Thần Y Lạc, địa vị không phải công chúa hay vương tử nào có khả năng lung lay, chỉ sợ Bắc Thần Hoàng Liên chỉ là nữ nhi của quý phi, thân phận là thứ xuất thấp kém không bằng thân phận vị muội muội ruột thịt của Đế Quân, nhưng Bắc Thần Hoàng Liên có thể cùng ngồi ăn một bàn với Bắc Thần Ứng Diễm, chính là do Bắc Thần Hoàng Liên được Bắc Thần Y Lạc sủng ái !
" Sư phụ, người nghĩ đi đâu vậy, Bắc Thần Ứng Diễm không muốn tranh đoạt sự sủng ái của Bắc Thần Y Lạc, chỉ sợ thứ nàng ta muốn là ngôi vị chí cao vô thượng kia thôi !"
Đế Quân đứng đầu một đế quốc, nắm trong tay sinh tử vạn con dân, khống chế toàn bộ cường giả, vị trí đó đúng là một miếng thịt mỡ ngon đối với mấy con mèo !
" Chậc, quên mất. Nhưng không có khả năng Bắc Thần Ứng Diễm dám công khai muốn đối phó với Bắc Thần Y Lạc, cách đây mấy ngày tâm phúc của Bắc Thần Ứng Diễm trên triều đều bị Bắc Thần Y Lạc xử lý hết rồi. Không lẽ có cao nhân nào chỉ bảo cho nàng ta ? Hay Bắc Thần Ứng Diễm lén nuôi tư binh (quân đội riêng) ?"
Tư binh điều đó đồng nghĩa với mưu phản, mà đã mưu phản thì chính là tội tru di cửu tộc !
" Ngươi và ba tỷ muội kia được phong công chúa, ngươi đoán xem trong hồ lô của Bắc Thần Ứng Diễm bán loại thuốc gì ?"
Chấp Minh xoa xoa cằm, lâm vào suy tư.
Bắc Thần Ứng Diễm này trong hồ lô bán gì sao nàng biết, nhưng chắc chắn đó chẳng phải thứ gì tốt đẹp, chỉ sợ là độc dược đi ?