Bùi Bát nương này xem chừng cũng khoảng mười bảy,mười tám tuổi, mặt tròn như trứng ngỗng, ngũ quan đoan chính thanh nhã, khí chất cao quý, trên đầu cài một đóa hoa mẫu đơn đang rung động, chính là loài hoa mẫu đơn màu tím đen cực kỳ hiếm có, phía trên mặc áo ngắn màu xanh ngọc, phía dưới là váy dài bằng lụa màu trắng như tuyết, từng cử động khiến nó như tuyết bay chớp động cực kỳ tao nhã. Nhất thời có rất nhiều người cùng nhau quay đầu nhìn Lưu Ly ------ chiếc váy của cả hai giống nhau như đúc, chỉ có điều của Lưu Ly khoảng sáu tấc, của Bát nương thì khoảng tám tấc, thế nên trông lại càng tự nhiên hơn một chút.    

Khố Địch thị lòng lạnh đi một nửa, quay đầu hung hăng nhìn Hách Thất nương một cái, rõ ràng là đã trúng cái bẫy của bà ta rồi_______ hèn gì mà mình vừa mới dặn dò việc may vá màu sắc của chiếc váy thôi,bà ta đã tặng cả xấp vải lụa Việt Châu đến rồi, lúc đó còn nghĩ bà ta là muốn ngày tháng sau này tốt một chút nên mới lấy lòng, thì ra là muốn chờ màn kịch này! Ánh mắt của Khố Địch thị lại quét qua Lưu Ly, chỉ thấy nàng đang ngơ ngẩn nhìn Bùi Bát nương đang tiến tới gần, mặt hơi hơi đỏ lên, nét mặt lại khá bình tĩnh.    

Lúc ấy Lưu Ly vui mừng khôn xiết, cố gắng kìm chế bày ra bộ dạng hiền lành, liếc mắt nhìn thấy nụ cười trên mặt San Hô đang lộ ra, lại nghe thấy Thôi Ngọc Nương hừ một tiếng thật mạnh, mấy nử tử khác cũng lặng lẽ tránh xa nàng một chút.    

 Bùi Bát nương đương nhiên cũng nhìn thấy chiếc váy của Lưu Ly, sắc mặt thay đổi, nụ cười cũng nhạt dần. Còn chưa đợi nàng ta tiến vào đình, Thôi Ngọc Nương đã nhanh chân tiến lên trước một bước đón, bắt lấy tay nàng ta cười nói, "Mấy tháng không gặp, cô trốn cũng kỹ thật đấy."Bát nương lại than một câu, "Cô nghĩ tôi không muốn đi tìm cô à? Cũng phải có thời gian rảnh mới được chứ, không phải sao?" 

Hai người dắt tay nhau vào đình, Khố Địch thị và Hách Thất nương lại giới thiệu nàng ta với mấy vị khách một lượt, Bùi Bát nương từ sớm đã bày ra khuôn mặt tươi cười, lúc gặp mặt Lưu Ly cũng cười hết sức dịu dàng. Chỉ có ánh mắt của Thôi Ngọc nương khi nhìn Lưu Ly là hết sức khó chịu,hai cô nương nhà họ Bùi cũng có chút ý tứ căm ghét. Bùi Thập Ngũ nương cười nói, "Trên đầu của chị Tám là mặc ngọc hoa vô cùng quý hiếm, mà cũng chỉ có chị Tám mới xứng cài đóa hoa này thôi, đâu giống như một số người kiến thức hạn hẹp, cài một đóa hoa mẫu đơn màu tím sẫm thôi mà đã xem như là hoa quý rồi vậy."

Ngọc Nương cười bảo, "Mặc ngọc thì chính là mặc ngọc, những loài hoa khác làm sao có thể học được khí chất đó kia chứ, thật là làm trò cười cho thiên hạ mà." Mọi người cũng cười ồ lên, mắt liếc về phía người chỉ cài một đóa hoa tím duy nhất trên đầu –Lưu Ly.

Lưu Ly chỉ cúi đầu không nói, trong lòng có hơi kinh ngạc, nàng ăn mặc đụng hàng với người ta, đối phương đương nhiên sẽ không vui, nhưng mà cũng đâu cần vì vậy mà sỉ nhục ngay trước mặt như thế chứ? May mà mấy năm nay nàng đã luyện được công phu da mặt dày, nếu đổi lại là người khác chắc là bị mấy người này làm cho tức chết? Bỗng nghe thấy Khố Địch thị cười nói, "Nói chuyện lâu như vậy, chúng ta cũng phải chơi cái gì mới được, bên kia hình như vui vẻ lắm."

Mọi người cùng ngẩng đầu nhìn, quả nhiên cửa sổ lầu các phía đối diện đã mở ra, bóng người phía sau cửa sổ lay động, có lẽ là một nam tử trẻ tuổi đang tựa vào cửa sổ nhìn xuống, mà hai bên chỉ cách nhau có hơn hai mươi mét, muốn thấy gì muốn nghe gì cũng làm được hết. Màn kịch chính của buổi hội đấu hoa này bắt đầu mở màn rồi: theo quy tắc của hội thi hoa lần này,muốn thắng cuộc tất nhiên phải tùy vào sự đánh giá của đám phụ nữ phía bên này,nhưng thứ mà mọi người quan tâm hơn cả, thực chất lại là những câu thơ vịnh về hoa của các nam tử tham gia hội thi - được gọi là vịnh hoa, nhưng thực tế lại là vịnh người, người nhận được nhiều bài thơ vịnh hơn là người thắng cuộc; thế nhưng thơ mà đám nam nhân đó làm ra là hay hay là dở thì còn phải tùy thuộc vào tiêu chuẩn đánh giá của những nữ nhân bên này. Màn minh tranh ám đấu này là một minh họa rõ nét nhất cho bốn chữ trai tài gái sắc.

Sức chú ý của mọi người quả nhiên bị cuốn đi, Khố Địch thị lại sai người mang bàn cờ, thẻ ném* các thứ lên, mấy người Bùi Thập Ngũ nương bắt đầu chơi trò chơi, thoáng chốc tiếng cười lảnh lót vang lên không ngớt, đến San Hô cũng nhập cuộc, Lưu Ly vốn cũng muốn chạy đến bên cạnh San Hô, nhưng sau khi nhận phải mấy ánh mắt khinh miệt chỉ đành tự giác đứng ngẩn ra một bên, không đi tranh giành gì nữa.

(*Thẻ ném: loại thẻ dài được dùng để ném vào bình rượu,khi chơi ai ném được nhiều hơn vào bình thì người đó thắng. )

 Thôi Ngọc Nương không thèm cùng mọi người chơi đùa, kéo Bát nương sang một bên nói chuyện, nhỏ giọng cười nói, "Tôi vốn dẫn theo em Mười Hai, tướng mạo nó xinh đẹp, hơn nữa cũng biết chừng mực, nhà lại phải dựa cả vào Thôi phủ chúng tôi, nghĩ lại sau này nó cũng không dám bất kính với chị tôi đâu. Chỉ là, anh Hai nhà cô thật sự muốn xem mắt những hạng người này sao?" 

Chị gái của Thôi Ngọc Nương cũng chính là chị dâu của Bát nương, nàng ta sớm đã biết lý do thực sự của hội thi hoa lần này,thế nên có chút xem thường mấy người Lưu Ly nhưng đành nín nhịn đến xem thế nào.

Bát nương cũng cười nhỏ giọng nói, "Cô còn không biết anh tôi là người như thế nào sao? Hôm nay anh ấy vốn hẹn với mấy người bạn ra ngoài uống rượu ngâm thơ, chính là hai vị kia đã hẹn trước với mấy nữ tử này đến thi hoa, anh tôi cũng đành chiều theo, cô mặc kệ bọn họ, chúng ta cứ vui việc của chúng ta. Nghe nói lần này anh tôi không chỉ mời đến cậu cả nhà Trình đại tướng quân Trình Vụ Đĩnh, mà còn có cả Lư Chiếu Lân cùng vị thần đồng họ Lạc nữa, đợi một lát nhất định sẽ có thơ hay cho xem!"

Ngọc Nương trợn mắt, "Nhị Lang thật là có mặt mũi! Lư Chiếu Lân và Lạc Tân Vương đều đến à?" rồi lại cười nói, "thảo nào hôm nay cô trang điểm đẹp đẽ như vầy. Đóa mặc ngọc nhà cô trồng thật tốt, đóa đuôi hoàng hạc này của tôi thật không sánh kịp." 

 Bát nương liếc nhìn chiếc váy của mình, cười tự giễu, trên mặt Ngọc Nương lộ ra nét giận dữ, "Dì thiếp nhà cô cũng thật không biết tốt xấu, dắt hai nữ tử đó đến đây thì cũng thôi đi, lại còn dám cho cháu gái của bà ta ăn mặc giống với cô nữa chứ, cũng không chịu nhìn xem loại hồ nữ đó có thân phận gì! Bát nương cô yên tâm đi, xem tôi trút giận giúp cô đây này! Cũng phải dạy cho loại nữ nhân hạ tiện kia biết cái gì là trời cao đất dày!" 

Bát nương vội nói, "Thôi thôi, bọn họ chẳng qua ở đây làm trò hề mà thôi, cần gì phải hơn thiệt với họ? Nếu như làm ầm lên,chúng ta cũng mất hết mặt mũi." 

Ngọc Nương vỗ vỗ vào tay nàng ta, "Yên tâm,cứ ngồi chờ xem kịch hay là được." Nói rồi cười lạnh, "Chị tôi là người dịu dàng hiền thục, sức khỏe lại không tốt, tuyệt đối không thể để hạng nữ tử lẳng lơ này bước vào nhà cô được." Hai người cười nói một hồi, Ngọc Nương không nhịn được nữa quay đầu nhìn về phía lầu bên kia, vừa hay nhìn thấy một khuôn mặt đoan chính quen thuộc, vội đẩy Bát nương nói, "Nhị Lang đang nhìn sang bên này kìa."

Bát nương cũng ngẩng đầu nhìn, quả nhiên nhìn thấy bên cửa sổ, Nhị Lang Bùi Viêm đang đứng tựa vào cửa, ánh mắt dường như đang nhìn về hướng khác, nàng ta nhìn theo ánh mắt của hắn, thấy Lưu Ly đang đứng một mình ở phía ngoài hành lang gấp khúc bên cạnh đình hóng mát, trong lòng liền kêu lên một tiếng: anh Hai là người chính trực lại biết kiềm chế, chẳng lẽ nào cũng nhìn trúng hồ nữ này?

Bùi Viêm đương nhiên không nhận ra ánh mắt của em gái. Hắn vốn chỉ muốn đến mở cửa sổ, nhưng vừa nhìn đã nhìn thấy một bóng người rất quen đang đứng ở hành lang gấp khúc, tuy chỉ nhìn thấy nửa khuôn mặt,hắn càng nhìn càng nghi ngờ, chỉ hận không thể kêu người kia quay lưng lại -- lẽ nào chính là hồ nữ ngày đó gặp được ở Từ Ân Tự? Lưu Ly đi một bước, khuôn mặt vừa hay quay về phía này, hắn nhất thời thở ra một hơi.

Thực ra hơn nửa tháng trước, Khố Địch thị được ủy thác việc quản gia đã đến hỏi hắn, rằng nhà bà ta có một cô cháu gái tài mạo song toàn, chỉ là mẹ ruột là người Hồ, tướng mạo cũng giống với người Hồ, có thể đến trang viên tham gia thi hội hoa được không? Lúc đó không biết sao hắn lại nhớ đến tình cảnh lúc ở Từ Ân Tự, đột nhiên cảm thấy nếu như có thể xinh đẹp lanh lợi như vậy, là người Hồ thì cũng có sao đâu, thế nên đã đồng ý, nhưng không ngờ thực sự là nàng! Nghĩ đến nét mặt xám xanh của Bùi Như Trác hôm đó, khóe miệng hắn không nhịn được khẽ nhếch lên.

Trình Vụ Đĩnh ánh mắt sắc bén, vội vàng chạy đến nhìn ra ngoài, chốc lát không nhịn được gọi tên tự của Bùi Viêm, "Tử Long,chính là cô gái cài hoa màu tím phải không? Quả là một mỹ nhân!"

Giọng của hắn ta vừa cất lên, nhất thời khiến ánh mắt của sáu bảy người đang ở trên lầu các bị hút theo, Bùi Viêm vội lùi về sau, túm lấy Trình Vụ Đĩnh, nhỏ giọng nói, "Anh xem Bùi tôi là người thế nào? Chỉ là nhìn thấy cô gái đó có chút quen mắt thôi!"   

Trình Vụ Đĩnh và Bùi Viêm chơi rất thân, biết rõ hắn ngày thường cẩn trọng, ban nãy đột nhiên để lộ ra nụ cười, liền đánh giá hắn từ trên xuống dưới một hôi, ngạc nhiên nói, "Cô gái nào, sao lại quen mắt?Có thể khiến cho Bùi Tử Long anh cười nha!" Bùi Viêm chỉ đành trầm giọng,kể lại chuyện xảy ra ngày hôm đó từ đầu đến đuôi cho hắn nghe, Trình Vụ Đĩnh vỗ đùi cười, "Thì ra không chỉ là một mỹ nhân, mà còn là một mỹ nhân hiếm có!Tên tiểu tử Như Trác này, đáng đời lắm!" 

Mấy nam tử tham gia ngày hôm nay, người khác thì khỏi bàn, Lạc Tân Vương năm nay mới mười ba, Lư Chiếu Lân cũng chỉ mười sáu,hai người này lấy danh phận là thần đồng được triệu đến Trường An, hiện nay lần lượt ở tại phủ đệ của Trịnh vương Lý Nguyên Dụ và Đạo vương Lý Nguyên Khánh, tuổi nhỏ đã thành danh, tính tình hoạt bát hồ hởi, sớm đã chạy đến, nghe thấy câu chuyện này, cùng vỗ tay vui mừng rồi ghé mắt nhìn một lúc, quay đầu bắt đầu mài mực, muốn vịnh mẫu đơn tím. Bùi Viêm không biết nên khóc hay nên cười, chỉ đành mặc kệ bọn họ. Trình Vụ Đĩnh lại nhìn thêm mấy lần, cười bảo, "Bên đó cũng bắt đầu mài mực rồi."

Trong đình, các nữ tử lúc nãy đều tự chơi với nhau nay đã tụ hợp lại, hoa quả đặt ở giữa án cao đã được đem xuống, chỉ còn đặt giấy mực bút nghiên. Thì ra bên này Ngọc Nương nói, "Hôm nay thi hoa thì đương nhiên đóa mặc ngọc của Bát nương đứng đầu, nhưng tôi cũng không chịu thua kém đâu, chỉ là chơi cờ ném thẻ cũng có chút nhàm chán, chi bằng lấy mẫu đơn làm đề, mọi người cùng biết vài câu thơ, cũng xem như không phụ đi cảnh sắc mùa xuân này."

    Làm thơ? Lưu Ly kinh ngạc, chẳng phải nói hội thi hoa thì nữ nhân chỉ phụ trách phô trương nhan sắc thôi sao, nam nhân mới là người phụ trách khoe khoang tài năng mà? Sao lại còn có tiết mục độ khó cao thế này chứ? Lại thấy Vệ Thập Nhị nương và Bùi Thập Ngũ nương vỗ tay khen hay, mấy người còn lại cũng lần lượt đồng ý, xem ra làm thật rồi! Lưu Ly nhất thời dâng lên cảm giác tự ti vì bản thân mình mù chữ, nhưng nghĩ kỹ lại, đây chẳng phải là cơ hội tốt để mất mặt hay sao? Chút khó chịu ban nãy cũng âm thầm nuốt vào bụng. 

Mấy tỳ nữ tay chân nhanh nhẹn đã dọn dẹp án, lại không biết từ đâu mang ra đầy đủ một bộ giấy mực bút nghiên cứ như làm ảo thuật vậy, cho thấy đã chuẩn bị từ sớm, lúc này Lưu Ly mới hiểu: đối với nhà họ Bùi danh giá này, thì đây có lẽ là tiết mục thường thấy của hội thi hoa rồi. Nàng nghĩ đến xuất thần, không để ý thấy ánh mắt của Thôi Ngọc nương nhìn tỳ nữ của nàng ta, mà người phía sau đã hiểu ý chạy lên trước bắt tay vào việc mài mực.

Vệ Thập Nhị nương là người đầu tiên chạy đến bên án, nhấc bút viết lên trên giấy một hàng chữ, Lưu Ly ló đầu nhìn, là bốn hàng chữ Tiểu Khải ngay ngắn: "Khúc thủy tình vọng hảo, Cận tiếp chung nam gia, Đới vân do ngộ tuyết, Ánh nhật dục khi hà." Thì ra là vịnh về đóa mẫu đơn trắng trên đầu nàng ta. 

Thập Ngũ nương cũng vội vàng chạy đến, nhận lấy bút viết bốn câu "Giang đình nhàn vọng xử, Viễn cận kiến Tần Nguyên, Ngạc trung khinh nhụy mật, Diệp thượng phấn biện phồn", rất hợp với đóa thược dược nàng ta đang cài.

Mấy người Bùi Bát nương, Thôi Ngọc Nương cũng xem như là người hiểu biết trong số này, không bao lâu sau ai nấy cũng đã viết ra được không phải thơ bốn câu thì là thơ tám câu. Còn lại mấy người chần chừ do dự, cũng đã nhấc bút viết mấy câu, Lưu Ly không cảm thấy gì, chỉ là chữ viết thật là đẹp, đang âm thầm gật gật đầu, lại thấy ánh mắt của mọi người đều đang nhìn về phía mình.

Lưu Ly giật mình, mới chú ý thấy chỉ còn lại mình và San Hô là chưa cầm bút, vội vàng lắc đầu cười nói, "Quả thật không biết!" lập tức nhận được ánh mắt xem thường, lại nghe Ngọc Nương cười nói,"Nếu đã không biết, phạt cô chép lại một lượt." 

Chép thơ? Lưu Ly cảm thấy hơi kỳ quái, không biết rằng nàng ta vừa nói lời này ra, đã thấy Khố Địch thị cười nói, "Đại nương, con đừng làm mọi người mất hứng, vẽ một nhành mẫu đơn thì sao?"Cũng vẫn là Ngọc Nương lên tiếng kêu hay.

Nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của Ngọc Nương,trong lòng Lưu Ly đã hiểu được một chút, cảm thấy thật tức cười, liền đứng dậy đến bên án, nhấc bút chấm mực, vẽ đại vài nét, trên giấy xuất hiện một đóa mẫu đơn nhiều cánh to bằng chiếc bát.

Ngay chính lúc này, tỳ nữ mài mực kia vung tay một cái, một giọt mực bắn ra, tỳ nữ kia vội vàng đưa tay ra lau, không biết vì sao mà nghiên mực bị nghiêng, hơn nửa số mực trong đó đều đổ hết ra ngoài. Lưu Ly kinh ngạc đến nỗi mắt cũng không chớp, tay áo, váy đều bị nhuộm thành màu mực đen, mực tí ta tí tách rơi xuống.

Mọi người không nhịn được đều kêu lên, Khố Địch thị đứng phắt dậy, liếc nhìn Ngọc Nương, chỉ thấy nàng ta khiển trách tỳ nữ củamình, "Thứ đê tiện không có mắt, còn không mau đi nhận tội!" Nhưng trong ánh mắt lại có ý cười. Khố Địch thị sao lại nhìn không ra? Chỉ đành nén cơn giận, quay đầu nói với Nghiêm ma ma, "Mau đưa cô Cả đến chỗ ta thay quần áo!"

Lúc này Lưu Ly mới tỉnh lại, cúi đầu rảo bước đi ra ngoài đình, không biết vì sao, lúc đi ngang qua San Hô chân bị vướng, lảo đảo ngã ra đất.   



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play