QUYỂN 1: THỊ TĨNH PHIÊN
Chương 1: Người đến như tơ, kiếm đi như chớp
Buổi sáng sớm của thành Trường An luôn đặc biệt an tĩnh.
Canh năm đã điểm, Thái Cực cung với tầng tầng lớp lớp những mái ngói cong hai đầu, vừa vặn bị ánh sáng phản chiếu tạo thành vô số những hình cắt bóng màu xanh đen trên nền trời, tòa lầu ở Thừa Thiên Môn đúng giờ vang lên tiếng trống đầu tiên. Tức thì, sáu con đường chính đối diện với cổng thành, tiếng trống trên hơn mười con đường nhỏ cũng lần lượt vang rền. Dưới ánh sáng yếu ớt đó, thành Trường An tựa như thú lớn đang chìm trong giấc ngủ bị gọi dậy, trong tiếng trống ầm ầm không dứt liền lay động thân mình: hơn một trăm phố phường bị phân cách chỉnh tề như những luống rau cùng đồng loạt mở toang cửa lớn, hai mươi lăm phố lớn ngõ nhỏ bị giới nghiêm một đêm cũng đã bắt đầu xuất hiện bóng người ngựa qua lại; mà ở trước những cửa tiệm, tiếng ra bánh bột liên tiếp không ngừng, những thanh âm náo nhiệt tràn trề sức sống ấy và những bếp lò đang đỏ lửa, khiến cho thành trì hùng vĩ độc nhất vô nhị này mang theo hơi thở của nhân gian.
Chỉ là vào buổi sáng sớm ngày cuối tháng Giêng (ngày cuối cùng của tháng), khi người Trường An mở toang cửa trong dư âm của tiếng trống vang rền, thứ họ nhìn thấy lại là bầu trời âm u và những bông tuyết nhỏ xíu bay đến, tiếng oán trách lần lượt vang lên, bị tiếng gió thét gào cuốn đi rất xa.
Ngày cuối tháng Giêng, chính là ngày đầu tiên trong năm mà tất cả người dân thành Trường An củng đổ xô ra ngoài du ngoạn, nhưng bông tuyết và mây đen trước mắt họ, đã khiến cảnh vật ngày đầu xuân đều biến thành cảnh tượng của mùa đông giá rét.
Sùng Hóa Phường ở phía Tây thành Trường An, rất gần với chợ Tây, chính là nơi tụ họp buôn bán nhộn nhịp. Trong một tiểu viện nhỏ ở nơi đó, Khố Địch Lưu Ly mười lăm tuổi cũng đứng trước cửa phòng mình, ngơ ngẩn ngước nhìn bầu trời. Một cơn gió thổi đến, nàng vô thức đưa tay lên nắm chặt chiếc áo khoác ngoài, cổ áo cũng bị khép kín, ống tay áo lại lộ ra một nửa cánh tay bé nhỏ. Dưới ánh sáng lờ mờ lạnh lẽo ấy, ống tay áo màu xanh thô ráp có thêm một miếng vá nhỏ, làm tôn thêm cổ tay trắng nõn bị gió thổi đến xanh xao, khiến người khác nhìn vào cũng cảm thấy lạnh run.
Trong viện chỉ có một bà hầu già đang quét tước không nhịn được khẽ liếc nàng hai cái, liền run lên cầm cập, vội vàng cúi đầu âm thầm niệm kinh Phật: thật là nghiệp chướng! Vị này đúng ra là con gái lớn dòng chính, mẹ ruột mất đã ba năm, tại sao lại rơi vào tình cảnh này? Không chỉ là sống những ngày tháng không bằng một người hầu, nghe nói ngày mai còn bị đưa đến chỗ kia nữa...
Lúc này Khố Địch Lưu Ly lại không hề cảm thấy thương xót cho bản thân, nàng thậm chí còn không cảm nhận được đầu ngón tay đang lạnh cóng, trong lòng lại chỉ có một ý nghĩ duy nhất: Sao thời tiết lại thế này?
"Sao thời tiết lại thế này!" Giọng nói trong trẻo vang lên bên tai, khiến Lưu Ly giật nảy mình, chỉ nhìn thấy cách cửa giang nhà phía Tây hơn ba bước, em gái San Hô nhỏ hơn nàng mấy tháng cũng đang ngẩng đầu nhìn trời, dừng lại chốc lát rồi lại quay đầu vào phòng. Rèm cửa màu xanh lá mạ lay động, truyền đến tiếng người cao giọng dặn dò: "A Diệp, mau tìm chiếc áo khoác mới lại đây cho ta!"
Lại ra khỏi phòng lần nữa, bây giờ San Hô đã thay một chiếc áo khoác ngoài mới tinh màu đỏ hạnh với những đường viền trân châu nhỏ nơi tay áo, màu sắc tươi mới rực rỡ như thắp sáng hơn nửa tiểu viện. Nàng ta cúi đầu kéo kéo góc áo, rồi lại vỗ vỗ hai cái, ánh mắt mới bắt đầu nhìn đến Lưu Ly, dừng lại một chút nơi ống tay áo chắp vá, bày ra vẻ mặt mà Lưu Ly quen thuộc nhất: đuôi chân mày nhếch lên trên, khóe miệng trễ xuống dưới, giọng nói dường như cũng phải quẹo hai cái trong mũi mới ra được, " Ôi, hôm nay không dễ dàng gì chị gái mới chịu ra ngoài một bữa, sao không chịu thay quần áo mới?"
Ra ngoài? Thời tiết thế này mà còn ra ngoài được sao? Lưu Ly hơi hơi mở to mắt, trong lòng có chút kinh hoàng, lại không dám để lộ ra ngoài mặt, bày ra dáng vẻ chậm chạp của người vừa khỏi bệnh.
San Hô nghiêng người xem xét, ngẩng cao đầu cười, "Xem trí nhớ của em kìa, lại quên mất quần áo mới của chị gái phải để dành cho dịp quan trọng như là ngày mai chứ!"
Đây chính là chủ đề mà San Hô thích nhắc đến nhất trong mấy tháng qua, nhìn thấy Lưu Ly vẫn rũ mắt cắn môi như ngày thường, nụ cười của nàng ta cũng sảng khoái hơn nhiều, đang định nói thêm vài câu, rèm cửa gian phòng chính phía Bắc lay động, thì ra là phụ thân Khố Địch Diên Trung và mẫu thân Tào thị đang dắt tay em trai Thanh Lâm sáu tuổi bước ra khỏi phòng. Nụ cười của San Hô thoáng chốc trở nên rạng rỡ hơn, "Cha, mẹ, hôm nay thời tiết không tốt, bên bờ sông Khúc Giang gió rất lớn, phải mặc nhiều mới ra ngoài được, Thanh Lâm cũng phải mặc dày một chút, mấy ngày nữa em ấy phải đi học rồi, hôm nay không thể bị lạnh được..."
Tiếng cười nũng nịu của nàng ta vang vọng khắp viện, chen lẫn trong đó là giọng nói trầm thấp căn dặn chuẩn bị xe của Khố Địch Diên Trung, giọng nói dịu dàng oán trách thời tiết của Tào thị và giọng trẻ con trong trẻo của Thanh Lâm không chịu mặc thêm áo, hòa thành một loại hợp âm không thể diễn ta được. Ba bốn kẻ nô bộc của Khố Địch gia đang đứng quan sát cũng xốc lại tinh thần, ra ra vào vào chuẩn bị đồ đạc cần thiết cho chuyến du xuân của chủ nhân.
Không một ai để ý đến, trước cửa gian phòng phía Tây Lưu Ly đã đứng ngơ ngẩn rất lâu, ảm đạm cúi đầu, rũ mắt, cẩn thận che giấu đi sự vui mừng như trút được gánh nặng trong ánh mắt.
Mãi cho đến khi chiếc xe bò của nhà họ Khố Địch lắc lư cả một canh giờ hơn, cuối cùng cũng từ Sùng Hóa Phường phía Tây Bắc thành Trường An đến được với thắng cảnh Khúc Giang ở ngoại ô phía Đông Nam, Lưu Ly vẫn luôn co ro ở góc bên cạnh rèm xe mới ngước mắt, không đợi xe dừng hẳn, đã là người đầu tiên ngảy xuống xe. Có điều là sau khi nàng đáp đất thuận tiện liếc mắt nhìn xung quanh một cái, thì suýt chút nữa đã loạng choạng ngã ngửa.
Cảnh sắc trước mắt, cũng thật ngoài dự đoán quá mà!
Gì mà "cỏ non xanh tận chân trời", nước xanh như ngọc, tiếng đồn về cảnh sắc Khúc Giang, Lưu Ly đã nghe thuộc từ lâu rồi. Thế nhưng làn nước trong xanh ở phía xa kia rõ ràng đến băng còn chưa tan, cỏ non gì đó còn chưa có nảy mầm, gió Bắc từ phía mặt sông thổi đến, càng thêm phần lạnh lẽo âm u. Vậy mà dưới khung cảnh trơ trụi bụi bay thế này, trước mắt nàng lại là bức tranh du xuân vô cùng phồn hoa náo nhiệt-------- phóng tầm mắt ra xa, thấy được giữa trời và đất, ven sông, phàm là nơi có mấy cái cây mấy hòn đá, thì đều buộc chi chít biết bao nhiêu lều trướng nhiều màu, có nhiều chỗ còn dựng lên sáu bức bình phong tao nhã, có mấy cái gò cao cao, đều bị mấy tấm màn che thêu lộng lẫy che chắn kỹ lưỡng; mấy con đường ven bờ sông, ngựa tốt yên vàng và xe kiệu đẹp đẽ nườm nượp không dứt, ở phía xa xa, còn có nhóm năm ba người tụ tập nhảy múa vui vẻ theo tiết tấu khúc nhạc vui tươi.
Lưu Ly không nhịn được dụi dụi mắt, thì ra không phải là người nhà Khố Địch hướng ngoại thích đi du xuân, nhìn thấy cảnh sắc trước mặt này, ít nhất cũng một nửa dân số thành Trường An đều rất dứt khoát kiên định, dưới tiết trời như thế này mà vẫn chạy đến nơi đây, vui mừng hớn hở hít gió Tây Bắc!
Người nhà Khố Địch hiển nhiên là đến trễ, xe bò khó khăn chạy trên bờ sông hơn nữa khắc, cũng không tìm ra được chỗ dừng chân giữa đoàn xe kiệu dày dặc thế này. Sau khi gặp phải chấn động, quan sát khắp nơi, Lưu Ly mới dần dần ngộ ra một đạo lý: ở nơi màn xanh che bốn phía tiếng hát vang trời kia, người ra vào đại đa số là con gái nhà quyền quý, nói là đi du xuân, thực tế là ngoài rèm trướng thì không thấy được cái gì hết; còn ở nơi bày những bức bình phong khép hờ đó, người ngồi bên trong là hạng sĩ tử văn nhân đi du xuân, đối với việc hít gió Bắc uống rượu ngâm thơ ra vẻ say mê các thứ, thì bộ dáng thưởng xuân có tiếng mà không có miếng ấy, so với cảnh xuân trước mắt thú vị hơn nhiều; còn về nhóm năm ba người, quần áo xa hoa, gào thét lớn tiếng không kiêng kỵ gì, chính là đám công tử ăn chơi trác táng lộng hành ngang ngược ở thành Trường An, vừa muốn ngắm cảnh xuân, vừa muốn để người khác xem mình ngắm cảnh xuân, càng muốn ngắm nhìn mỹ nhân đang ngắm cảnh xuân, ai nấy bận đến mức hận không thể lòi ra thêm hai con mắt nữa; mà nhiều nhất, đương nhiên là những người bình thường như người nhà Khố Địch ngồi xe bò dựng lều, cả nhà đi ngắm cảnh xuân, vừa ngắm cảnh, vừa ngắm người, không ngắm được cũng không sao, quý ở chỗ biết hòa nhập.
Lưu Ly càng xem càng hứng thú tràn trề, đang muốn xem thêm mấy cái rèm màu xanh ngọc bích ở phía xa xa, bên tai đã vang lên một giọng nói lạnh lẽo, "Chị gái vui vẻ quá nhỉ, sao có vẻ như là trước đây chưa từng đến vậy?"
Trong lòng Lưu Ly hơi hoảng hốt, quay đầu nhìn San Hô đang ghé mắt nhìn mình, vẫn không mở miệng, San Hô che miệng cười, "Em lại quên mất rồi, Khúc Giang này trước kia chị gái đương nhiên đã đi rất nhiều lần rồi, có điều qua hôm nay muốn đến nơi này nữa chỉ e là rất khó khăn nha! Chị gái à, chị nói xem có phải không?"
Trên đầu nàng ta cài một chiếc trâm đồi mồi hình lá bảy cánh, những chiếc lá nhỏ xíu rung rung nhẹ nhàng theo tiếng cười, khiến đôi mắt tràn ngập ý giễu cợt ấy càng thêm sáng ngời, sáng đến mức khiến Lưu Ly sững sờ.
Phải, hay là không phải, đây quả thật là một câu hỏi hay.
Nếu xét về phương diện linh hồn, quả thật nàng là lần đầu đến Khúc Giang, lần đầu trong đời. Vị Khố Địch Lưu Ly trước đây có thường xuyên đến hay không, nàng đâu có biết: nàng chỉ biết rằng ba năm trước nàng mở mắt ra thì đã biến thành một cô nương bệnh liệt giường. Ba năm nay, nàng từng vô số lần hy vọng rằng đây chỉ là một giấc mơ, đáng tiếc không biết có phải do nàng viết luận văn từng oán trách tư liệu về đời Đường quá ít ỏi hay không, hoặc là do nàng vẫn hay càm ràm giảm cân mệt mỏi quá vẫn là con gái đời Đường tốt hơn, nên ông trời đã sắp xếp cho nàng đi khảo sát thực tế một chuyến... Chính xác mà nói, phải là thử thách mới đúng! Bởi vì ông trời ban cho nàng một sạp hàng tàn đến không thể tàn hơn được nữa.
Mẹ của thân thể này đã qua đời, có phụ thân cũng như không, em trai em gái trong nhà đều do thứ thiếp sinh, nô bộc cũng là do người thiếp đó mua, đến họ hàng thân thích cũng chỉ qua lại với thiếp thất, hơn nữa lại thêm âm giọng người Trường An thời cổ đại cứ như tiếng chim lanh lảnh, mấy tháng liền nàng hoàn toàn không nắm bắt được chút gì, phải hơn một năm sau mới dám bắt đầu mở miệng, nhưng khi đó đã không thể cứu vãn được tình thế nữa, nàng đã sớm sụp đổ trở thành một thanh niên "bốn không" : không có chỗ dựa, không có trợ thủ, không có tự do, không có tương lai, thậm chí còn không bằng một người dân thường nữa rồi! San Hô nhắc đến mấy chữ "qua khỏi hôm nay", không phải là muốn nhắc nhở nàng rằng, lần này đi du xuân không phải là khổ tận cam lai, mà chỉ là "bữa cơm ân huệ" trước khi bị mang ra chém sao? Chẳng qua là... Lưu Ly lẳng lặng nhìn cô em gái dòng thứ trước mặt một lúc, cũng mỉm cười, "Em gái nói đúng lắm."
San Hô sửng sốt một hồi, dáng vẻ giống như không hiểu vì sao Lưu Ly có thể cười được, chân mày giật giật.
" Phì" tiếng cười vang lên. "Chị gái quả thật có tấm lòng khoan dung, có thể thấy là một người muốn leo lên cành cao, có điều sao em đây lại nghe nói là cành cao kia cũng không dễ leo lên đâu! Vừa vào cửa là phải hầu hạ cho mấy bà cô có lại lịch mặt mũi, lỡ như sơ sẩy một chút...."
Lời còn chưa nói hết, sau lưng nàng ta đã vang lên tiếng quát khẽ: "San Hô, con chỉ biết đứng đó cười nói, phải nhớ chăm sóc cho em trai nữa chứ!"
San Hô vừa nghe xong liền sợ hãi, quay đầu nhìn thấy ánh mắt nghiêm khắc của Tào thị, trong lòng hơi hoảng loạn--------- mẫu thân vẫn luôn dặn dò rằng, có một số chuyện không thể nói với Lưu Ly, càng không thể để phụ thân nghe thấy, Lưu Ly thì thôi đi, sao bản thân lại quên mất hôm nay phụ thân đang ở phía sau? San Hô âm thầm quan sát nét mặt của Khố Địch Diên Trung, không khỏi chột dạ, hung hăng liếc Lưu Ly một cái, ngoảnh đầu kéo tay em trai Thanh Lâm.
Tào thị dùng ánh mắt "chỉ tiếc rèn sắt không thành thép" nhìn San Hô, đi tới hai bước cười nói với Lưu Ly: "Đừng nghe em gái con nói bậy! Nó thì biết cái gì! Những người bị làm khó đó, đều là những cung nhân không có lai lịch, sao có thể so sánh với con? Hiện nay cậu của con đã sắp xếp đâu đó đàng hoàng cả rồi, con lại là con gái nhà lành, vào cửa thì sẽ là người trong nội viện, học thêm mấy ngày có thể ra phía trước rồi, ai dám lên mặt với con chứ?"
Nụ cười trên mặt bà ta rất hòa nhã, Lưu Ly không dám thất lễ, âm thầm khởi động mười hai dây thần kinh, nghe xong lời bà ta nói, mới thở ra một hơi, vẫn dịu dàng cúi thấp đầu như trước, "Con gái hiểu được."
Ánh mắt Tào thị hiện lên mấy tia hài lòng, cười nắm lấy tay Lưu Ly, "Yên tâm, cha con rất thương con, đương nhiên đều thay con tính toán hết mọi bề! Con cũng biết, một năm nay trong nhà tốn không ít sức lực mới tìm được con đường này! Sau khi vào đó rồi cuộc sống nhàn nhã, phú quý hưởng không hết không cần nói, còn có thể có cơ hội bay lên trời! Chỉ mong sau này con có tiền đồ rồi, cũng không quên nâng đỡ cho hai đứa ngốc ngếch này..."
Tay của Tào thị vừa lạnh vừa ướt, bị bà ta nắm lấy, tay của Lưu Ly không khỏi hơi run rẩy, trên mặt lại tỏ ra ngoan hiền, khóe miệng hơi nhếch, không phát ra âm thanh nào. Tào thị cũng không hy vọng nàng có thể nói thêm cái gì, chỉ thở dài vỗ vào tay nàng, "Tính cách của con lại quá yếu đuối, may mà còn có cậu con và các dì trông nom..."
Lưu Ly vẫn nhất quyết cúi đầu không nói, lại nghe Tào thị nói thêm một tràng rằng Tào gia có mặt mũi như thế nào, lần này đã cố gắng giúp đỡ sắp xếp ra sao. Mãi cho đến khi Khố Địch Diên Trung tìm thấy một chỗ cách xa bờ sông, Tào thị mới buông tha cho Lưu Ly, tiến lên phía trước chỉ huy bà vú A Diệp và bà hầu lâu năm Thanh Tuyền dựng lều trướng bày trí bàn ăn.
Lưu Ly âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lùi lại mấy bước quay đầu nhìn Khúc Giang ở phía xa, vẻ mặt vẫn bình tĩnh không đổi, đáy mắt lại toàn là tia châm biếm: cái gì gọi là có tài ăn nói? Chính là thế này đây! Khiến cho ai nghe Tào thị nói xong đều cảm thấy bà ta đã thật sự tìm cho mình một chỗ tốt, làm sao có thể ngờ rằng, cái nơi "an nhàn phú quý" mà bà ta nói đó, thật ra là một giáo phường*, mà còn là giáo phường trong cung đình biến thái nhất nữa! Chỉ là đáng tiếc, Tào thị vẫn chưa biết, bà ta phí hết tâm sức nói đông nói tây, chính đứa con gái bảo bối của bà ta lại không nhịn được sự vui sướng, mấy tháng nay đã nói ra vô số những sự thật để khiêu khích Lưu Ly.
(* Phường trò biểu diễn sân khấu dân gian)
Giáo phường đó, là một cái hố lửa chân chính, một khi đã trúng tuyển, thì cả đời phải ca hát mua vui cho cung đình, không thể rời khỏi nhà giam đó nửa bước, thậm chí còn không bằng cả cung nữ, bởi vì cho dù may mắn được nhìn thấy ánh mặt trời, thì cũng đã mang thân phận hèn mọn! Mà ở Đại Đường này, khoảng cách chênh lệch giữa dân lành và kẻ hạ tiện là rất lớn. Giống như Tào thị, vì xuất thân là kỹ nữ của giáo phường, nên cả đời này đừng mong trở thành vợ chính thức của một nhà tử tế nào, hôm nay bà ta có thể hoành hành ngang ngược ở trong nhà, chỉ là vì chính thất An thị đã mất từ sớm đã trở mặt với nhà mẹ đẻ, nhà họ Khố Địch vinh quang một thời nhân khẩu lại ít ỏi, không có ai thèm quan tâm đến bà ta mà thôi!
Còn nếu như nói đến tỷ lệ nhỏ nhoi rằng khi ca múa mà được Hoàng Đế để mắt đến, khoan nói đến việc nàng hoàn toàn không có hứng thú trở thành nhân viên dịch vụ ngủ thuê ngoài biên chế, cho dù nàng có ý chí tranh đấu trong cung, cũng không thể quên bốn năm Vĩnh Huy này, vị Tắc Thiên Đại Đế kiệt xuất thiên cổ kia vừa được phong làm Chiêu Nghi, lập tức muốn trở thành mẫu nghi thiên hạ, lúc này mà đi tranh giành hoàng đế hiện tại với vị hoàng đế tương lai kia, thôi thì nàng thà tự tìm sợi dây thừng thắt cổ cho nhanh... Nếu sớm biết sau khi học được tiếng Trường An để nói chuyện mà bị đẩy đi đến cái "nơi kia", nàng có nên giả câm không nhỉ? Có điều nàng cũng không thể giả câm giả điếc sống cả đời dưới tay kẻ khác được, cuối cùng vẫn phải cược một ván vậy...
Lưu Ly chán nản cúi đầu, nhìn đám người đang cười nói ca hát cách đó không xa, thở dài trong im lặng.
Hai nô bộc nhà Khố Địch nhanh chóng bày biện xong lều trướng, cũng đã chuẩn bị sữa tươi bánh bột đặt trên mấy cái bàn ăn bên trong trướng. Du xuân dã ngoại, vốn dĩ là thú vui tao nhã, chỉ có điều uống sữa bị gió Bắc thổi vào trong trướng đến nguội lạnh, nhai nhai mấy cái bánh bột lạnh ngắt, sự tao nhã này Lưu Ly thật khó mà tiếp nhận. Khó khăn lắm mới nhịn thêm nửa canh giờ, bên ngoài lều thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười và tiếng hát, sớm đã hấp dẫn San Hô và Thanh Lâm . Lưu Ly vẫn duy trì dáng vẻ chậm chạp, lòng âm thầm tính toán xem lát nữa mình sẽ làm gì, đang nghĩ đến lần thứ ba, bên tai đột nhiên vang lên giọng của Khố Địch Diên Trung, "Con đi tìm hai đứa nó về đây, phải về nhà thôi."
Con? Lưu Ly kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Khố Địch Diên Trung, nhìn thấy ông ấy gật gật đầu, mới chống tay lên bàn đứng dậy. Gió bên ngoài lều càng lúc càng lạnh thấu xương, Lưu Ly siết chặt áo khoác ngoài, đưa mắt nhìn, chỉ thấy một khoảnh đất trống phía đông có đám người đang vây quanh thành một vòng lớn, nàng vội vã chạy đến đó.
Nàng đương nhiên không nghe thấy, bên trong lều, Khố Địch Diên Trung thấp giọng nói với Tào thị: "Ta nghĩ ngày mai... nếu như Lưu Ly thật sự phải vào giáo phường, tất nhiên có thể tiết kiệm chút tiền sinh hoạt, danh tiếng nhà ta lại không tốt, dù sao năm nay con bé cũng đã mười lăm, chi bằng chọn nhà nào không cần đồ cưới gả nó đi, không phải là tốt hơn sao?"
Tào thị sợ run, nhẹ nhàng thở dài, "Chuyện đến nước này chỉ e không thể hối hận được nữa rồi, bên phía Thái Thường Tự, anh của thiếp cũng đã sắp xếp ổn thỏa rồi, nếu như không đi, mất trắng số tiền đó không nói, sau này càng khó nói chuyện với người ta. Hơn nữa với nhan sắc của Lưu Ly, người bình thường dám lấy sao? Nếu như cứ tùy ý gả nó cho nhà nào đó, không biết ngày sau sẽ thế nào nữa! Danh tiếng của giáo phường tuy là không tốt đẹp gì, nhưng lại rất thực dụng, nếu như có nhân duyên tốt thì tiền đồ vô lượng, chúng ta không nên vì chút hư danh mà làm chậm trễ tiền đồ của con gái..."
Khố Địch Diên Trung há miệng định nói, nhưng rốt cuộc vẫn không nói được gì, ngây người một hồi, bưng chén rượu trước mặt, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Bên ngoài lều, Lưu Ly đã đi đến chỗ đám người đó, chỉ thấy người vây thành một đám ba lớp trong ba lớp ngoài, bên trong tiếng sáo mạnh mẽ, trên đầu người còn có ánh kiếm lượn vòng lạnh căm căm, thì ra là có người biểu diễn múa kiếm, bình thường rất hiếm thấy, thảo nào thu hút được nhiều người đến xem như vậy.
Vì Thái Thường Tự tuyển chọn ca nữ ngoài dựa vào nhan sắc còn chú ý tới phong thái và tài nghệ nữa, một năm nay, Tào thị vẫn luôn mời người đến dạy cho Lưu Ly mấy khúc hát và lễ nghi cơ bản. Những khúc hát nhẹ nhàng hay mãnh mẽ thịnh hành đương thời nàng đều biết đôi chút, thế nhưng mua kiếm thì chưa thấy qua bao giờ. Nàng liền nhón chân nhìn vào bên trong, mà chỉ nhìn thấy cái ót của người múa kiếm vô ý để lộ ra và ánh kiếm khi thì thẳng như mình rồng, khi thì tròn như trăng rằm.
Xem được một lúc, Lưu Ly không nhịn được chen vào khoảng trống giữa đám người, lúc này mới thấy được, người múa kiếm là một nam tử vóc người rất cao, ánh kiếm lúc ẩn lúc hiện, linh hoạt như vật sống, người múa di chuyển nhẹ như gió, nhạy bén như sấm chớp, mỗi một chiêu thức đều hết sức rõ ràng, quả thực là một người lão luyện, người thổi sáo cũng là một nam tử trẻ tuổi, áo khoác trên người có rất nhiều mảnh vá, dáng vẻ lại cực kỳ ung dung thoải mái.
Đợi đến khi sáo thổi đến đoạn cao trào, thanh kiếm trong tay người múa tuột khỏi tay bay lên trời, lao vút vào không trung, lại rơi xuống ào ào như chớp giật, mọi người hít một hơi khí lạnh vừa định hô to, thì nghe thấy một thanh âm rất nhỏ, thì ra thanh kiếm đã vừa vặn ngay ngắn rơi vào bao kiếm của người múa, khắp nơi liền vang lên tiếng hoan hô như sấm dậy.
Lưu Ly không khỏi hoa mắt một phen, mới nhìn rõ thì ra người múa kiếm tuổi tác cũng không lớn, ngạo nghễ đứng đó không để tâm, quay đầu chắp tay nói với người thổi sáo, "Đa tạ!" Người thổi sáo cười ha ha, đáp : " Thật sảng khoái!" Hai người đều vô thức nhìn nhau cười, mỗi người đều băng qua đám khán giả bên ngoài nghênh ngang rời khỏi. Những người đứng quanh xem cũng từ từ giải tán, có người lấy ra các loại nhạc cụ như tiêu, sáo, tỳ bà, khua tay múa chân bắt đầu múa. Tiếng nhạc du dương, dáng múa vui vẻ, pha trộn với tiếng hát: "Con dao năm tấc mới mua, treo ở giữa cột nhà", tuy sau giờ ngọ gió thổi càng lúc càng lạnh, nhưng sức lực của đám người đang vui vẻ hớn hở đó tựa như đâm thủng được trời cao.
Trong nhất thời Lưu Ly vẫn còn hoa mắt chóng mặt, bên tai dường như vang lên tiếng thán phục khe khẽ: đây chính là Đại Đường! Đây chính là Đại Đường đẹp đẽ như ánh mặt trời buổi sớm mai... Trong lúc đang xuất thần, đột nhiên bên cạnh nàng có người kinh hãi kêu lên một tiếng, "Khố Địch đại nương?"
>