Trống điểm canh năm, tiếng trống buổi sớm ở thành Trường An như thường lệ lần lượt vang lên. Dưới ánh sáng yếu ớt, thành Trường An giống như một con thú lớn đang ngủ say dần dần thức tỉnh, trong tiếng trống vang rền rung lắc thân thể to lớn. Theo đó là các cửa tiệm bắt đầu mở cửa, đường lớn phía ngoài hai mươi lăm phố phường từ từ có bóng người ngựa, đặc biệt là con đường xương sống xuyên suốt từ Nam chí Bắc thành Trường An là đường Thiên Môn, ước chừng khoảng mười mấy chiếc xe ngựa dàn hàng chạy băng băng như muốn san bằng mặt đường, tiếng vó ngựa vang lên không ngớt. Mà trước cổng các phường và những đường nhỏ bên trong, tiếng rao bánh nướng vang lên liên tục không ngừng, tiếng rao kéo dài cùng hơi nóng nơi bếp lò, khiến buổi sáng ở Trường An dần dần có hơi thở nhân gian và mùi vị tươi mới.

Thật lâu sau khi tiếng trống ngừng hẳn, sâu trong con đường nhỏ góc đông bắc Sùng Hóa Phường, cổng lớn nhà Khố Địch vừa mới chậm rãi mở ra, một ông lão tóc bạc lưng còng đi ra, dọn dẹp cổng lớn một chút, xem như đã hoàn thành nhiệm vụ được giao mỗi ngày: nhà này bình thường cũng không có khách khứa gì ghé chơi, hôm qua bà cô kia vừa mới đến rồi, cổng chính đã được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, hôm nay có thể lười biếng một chút...

Ông lão đang định xoay người, nghe thấy có tiếng xe ngựa lộc cộc tiến lại gần, ngẩng đầu nhìn một cái, chỉ thấy một chiếc xe lừa mà ông ta chưa từng nhìn thấy bao giờ đã đến gần, hai con lừa kéo xe cao lớn khỏe mạnh, thân đen sáng bóng, xem ra rất nhanh nhẹn linh lợi. Thấy chiếc xe lừa kia chậm chạp dừng lại trước cổng nhà Khố Địch, trong xe bước ra hai nô tỳ người Hồ bím tóc, theo sau mới là một cô nương ăn mặc đẹp đẽ, trang sức trên đầu lộng lẫy hoa lệ, nắm lấy tay nô tỳ chậm rãi bước xuống, đi vào cổng lớn.

Ông lão dụi dụi mắt, chỉ thấy vị cô nương này hình như hơi quen quen, đợi nàng mở miệng gọi: "Bác Phổ, phiền bác bẩm lại với cha ta một tiếng, con gái trở về thăm, nhân tiện lấy chút đồ đạc." Ông lão được gọi là bác Phổ kia liền hiểu ra, "Không phải là cô cả đây sao?" Ông lão hình như có nghe nói, cô cả trong phủ đã đến nhà cậu ở rồi, nhưng nhìn thấy cách ăn mặc trang điểm, khí chất của người trước mắt này, ông ta nhất thời không thể liên hệ gì với cô gái nhỏ suốt ngày cúi đầu không nói ngày trước...

Ngẩn người một hồi, bác Phổ mới tỉnh lại, vội vội vàng vàng xoay người vào trong, một lúc sau mới chạy ra, "Lão gia mời cô cả vào chính phòng."

Lưu Ly gật đầu, hầu gái bên cạnh nàng đưa cho bác Phổ một hầu bao nho nhỏ. Bác Phổ kinh ngạc, tay vân vê, biết rằng bên trong là mười mấy đồng tiền, mở cờ trong bụng, cười lộ cả hàm răng, miệng không ngừng cảm ơn dẫn Lưu Ly và hầu gái nô bộc của nàng vào chính phòng.

Nhà Khố Địch không rộng lớn gì mấy, vòng qua bức tường ngăn cách là tiến vào một viện nhỏ, bên trong chỉ trồng một cây táo và một cây hạnh đào, có thể thấy năm đó nơi này cũng khá là chỉnh tề, chỉ là nhiều năm liền không sửa chữa gì, cho nên có chút cũ kỹ.

Tiến vào trong viện, Lưu Ly quét mắt sang gian phòng nhỏ nằm trong góc ở phía Tây, cửa phòng đóng chặt, tấm rèm màu xám cũ yếu ớt rũ xuống trước cửa. Nàng âm thầm thở dài một hơi: đây là nơi nàng từng ở suốt ba năm, ngày đó An thị mất, Lưu Ly trước kia bệnh không dậy nổi, liền bị chuyển từ gian phòng trước đây sang nơi này, nói là sợ truyền bệnh cho người trong nhà, từ đó về sau không đổi phòng lần nào nữa. Còn về bản thân nàng, từ sớm đã nằm đó không ai hỏi han đến, mà căn bản nàng cũng không thể chấp nhận những gì đang xảy ra trước mắt; sau này thì bữa đói bữa no chống đỡ qua ngày, bắt đầu lén lút học những thứ mình cần học; đến khi bắt đầu có thể nói chuyện, vừa học ca hát đàn tỳ bà, vừa phải tính toán đường thoát thân cho mình, ba năm nay, những ký ức đó quả thật không thể gọi là đẹp đẽ...

Trước cửa chính phòng, A Diệp mở to mắt nhìn Lưu Ly tiến lại gần, miệng dường như không khép lại được: bởi vì làm lạc mất Lưu Ly, bà ta bị một trận đòn của Tào thị, trong lòng đã từng thề độc trăm ngàn lần rằng đợi Lưu Ly trở về sẽ "tiếp đãi" nàng thật chu đáo, nhưng trước mắt là một cô nương cao quý hầu gái vây quanh, ăn mặc hoa lệ, đã hoàn toàn vượt xa những gì bà ta tưởng tượng về Lưu Ly. Còn không đợi đến khi đoàn người tiến lại gần, bà ta đã tươi cười vén rèm, miệng há ra mấy lần, cuối cùng cũng không thốt ra được lời nào.

Lưu Ly không thèm liếc mắt đi vào, nhìn thấy giữa phòng, Khố Địch Diên Trung nghiêm chỉnh ngồi đầu tháp*, mặt không chút biểu cảm nhìn sang, mà Tào thị ngồi bên cạnh ông ta lại không ngừng đánh giá nàng một lượt, mắt trợn tròn.

(*Tháp: giường nhỏ)

Lưu Ly thành thật hành lễ, sau đó chậm chạp đứng thẳng người, để cho Tào thị nhìn rõ một chút: hôm nay nàng mặc áo ngắn in hoa văn bươm bướm màu vàng nhạt kết hợp cùng váy ngắn thắt ở ngực cùng màu, bên ngoài là áo ngắn tay bằng gấm in hoa văn liên châu đối hạc màu lam và một dải lụa màu đỏ hạnh nhũ vàng, trên đầu cài bộ diêu* chuồn chuồn bằng vàng ròng, hai mắt chuồn chuồn là hai viên bảo ngọc màu đỏ máu, đôi cánh là chuỗi lá vàng mỏng manh rủ xuống rung rung nhẹ nhàng theo từng động tác của nàng, nhìn cứ như đang đập cánh vậy.

(*Bộ diêu: là trâm cài tóc có tua rua)

Tào thị rất biết phân biệt hàng tốt xấu, tròng mắt như muốn dính vào bộ diêu kia vậy: bộ diêu này chỉ e cũng phải mấy ngàn lượng, nay lại ở trên người con tiểu tiện nhân này, bà ta cảm thấy hai mắt muốn nổ tung.

Khố Địch Diên Trung nhìn thấy con gái cả người cao quý, dần dần chau mày, hồi lâu sau mới lạnh nhạt nói, "Hôm nay con trở về là có việc gì?"

Lưu Ly cúi đầu cười, nhẹ giọng đáp, "Một là con gái muốn thăm hỏi cha, hai là muốn quay về lấy ít đồ mà mẹ con để lại."

Tào thị không nhịn được lên tiếng, "Mẹ con còn để lại gì cho con ư?"

Giọng của Lưu Ly vẫn rất nhẹ nhàng, "Những cái khác thì không nói, chỉ có chiếc gương hoa sen lục bảo tương hoa dát vàng, là vật mà khi còn sống mẹ con yêu thích nhất, con gái muốn lấy về làm kỷ niệm."

Tào thị quát lên, "Nói bậy, đó rõ ràng là đồ của San Hô!" Trong lòng thì lại cả kinh: Chiếc gương đó là bà ta lấy từ phòng Lưu Ly đưa cho con gái mình... chẳng lẽ thực sự là đồ của An thị?

Lưu Ly ngước mắt lên, nhìn Khố Địch Diên Trung nói, "Chiếc gương đó là của mẹ con, bên dưới còn có chữ An nho nhỏ, quả thật là của mẹ con." ----------- Mặc dù nàng không có ký ức những việc lúc trước, nhưng vẫn có thể nhận được mặt chữ, huống hồ chi đó là "chiến lợi phẩm" mà San Hô thích nhất, lai lịch từ đâu ra khỏi nói cũng biết.

Khố Địch loáng thoáng cũng biết chiếc gương này, lòng đã nổi cáu, trầm giọng nói, "Một cái gương thôi mà, nếu đã tặng cho em gái con rồi, làm chị cũng đâu cần phải đòi về như thế?"

Lưu Ly lại thở ra một hơi, "Gương tuy là vật nhỏ, nhưng là vật mà mẹ con để lại cho Lưu Ly, nếu như San Hô đã thích chiếc gương đó như vậy, thôi thì dùng trang sức trân châu đổi cho Lưu Ly cũng được." Bộ trang sức đó nàng còn nhớ rõ hơn nữa, là do San Hô trực tiếp lấy ra từ hộp trang sức của nàng, lúc đó còn để lại một câu, "Chị mà cũng xứng cài trân châu sao?"

Tào thị cười lạnh, "Nhìn cách cô cả ăn mặc trang điểm, sao còn để ý đến mấy thứ đó chứ? Thế này rõ ràng là cô cả đang làm khó cha mình rồi!"

Lưu Ly cụp mi không nói, biểu cảm trên mặt lại không có ý nhượng bộ, Tào thị đang định mở miệng, thấy rèm cửa bị vén lên, San Hô chạy vào như một cơn gió, vừa nhìn thấy Lưu Ly, trên mặt hiện lên tia sửng sốt, lập tức liền biến thành giận dữ, chạy lại muốn kéo tay Lưu Ly. Phía sau Lưu Ly là một bà vú già khỏe mạnh đã nhanh chóng xông lên chắn trước mặt nàng, ánh mắt hung dữ nhìn San Hô. San Hô ngơ ngác, mắng: "Tiện tỳ nhà người, dám cản đường ta?"

Bà vú già kia lạnh nhạt đáp, " Ta không phải là nô tỳ nhà cô!" Nói rồi lại tiến về trước một bước.

San Hô thấy mặt bà ta lạnh lùng, trong lòng có chút hoảng sợ, vội vàng nhìn Khố Địch Diên Trung, "Cha!"

Sắc mặt Khố Địch Diên Trung trầm xuống, "Lưu Ly, nô tỳ con dắt theo thật không có quy củ gì cả!"

Lưu Ly không đáp lại, Tiểu Đàn ở phía sau nàng đã cười lên, nhỏ giọng rành mạch nói với một hầu gái khác đang đứng ngay bên cạnh, "Hôm nay quả là mở mang tầm mắt, một đứa em gái thiếp thất dám động tay động chân với chị gái dòng chính, người làm cha cũng không thèm quản, nhà Khố Địch này quy củ thật nghiêm khắc quá chừng, lát nữa chúng ta đi hỏi thử mấy chị em ở Sùng Hóa Phường này xem sao, biết đâu đó chính là nếp sống của nơi này?"

Khố Địch Diên Trung biến sắc, vì chuyện lần trước đến nhà họ An, mấy ngày nay ông ta không có mặt mũi ra ngoài đường, nếu như để mấy người hàng xóm nghe được những lời này, ông ta làm sao mà sống được nữa? Ông ta lạnh lùng nói, "San Hô, ra ngoài! Ba hôm nữa không có lệnh của ta, không được rời khỏi phòng nửa bước!"

San Hô cũng không ngốc, Tiểu Đàn vừa mở miệng, nàng ta đã biết chuyện không hay rồi, nhưng cha quả nhiên lại vì Lưu Ly trút giận lên đầu nàng ta, khóe mắt nàng ta liền đỏ lên, căm hận nhìn Lưu Ly, nhưng lại thấy Lưu Ly cười thản nhiên đón lấy ánh mắt của nàng ta, nụ cười này như chọc vào mắt của San Hô, nàng ta tức giận dậm chân, nghiến răng chạy ra ngoài.

Sắc mặt Tào thị hơi biến đổi, nhưng lời của Tiểu Đàn đã khiến bà ta hiểu rõ, người phía sau Lưu Ly là người nhà họ An, chứ không phải là đám nô tỳ không dám hé răng nửa lời nhà mình, lại nhớ đến gương mặt lạnh lùng hà khắc, lời nói không lưu lại chút tình cảm nào của An Tĩnh Trí, trong lòng bà ta lại rét run, muốn nói gì đó nhưng lại không dám tùy tiện mở miệng, chỉ sợ lại bị nắm thóp. Nhưng sự căm hận trong lòng lại không thể dằn xuống, dùng khóe mắt lườm nguýt Lưu Ly, âm thầm nghiến răng.

Khố Địch Diên Trung trầm mặc một lúc, mới nhỏ giọng nói, "Lưu Ly, con về là muốn lấy cái gương đó?"

Lưu Ly gật đầu, lại bổ sung thêm một câu, "Con gái còn muốn lấy bộ trang sức trân châu đó nữa." ---------- Thừa thắng xông lên chính là đạo nhà binh, có thể lấy nhiều đồ về, thì sao phải khách sáo với ông ta chứ?

Sắc mặt Khố Địch Diên Trung càng trầm hơn, nghĩ một chút rồi nói với Tào thị, "Đi lấy đồ mang đến đây!"

Tào thị vội nói, "Lão gia...." Nhìn thấy thần sắc âm trầm của Khố Địch Diên Trung, nửa câu nói còn lại liền nuốt trở vào, đành phải đứng dậy cúi đầu nhanh chóng ra ngoài.

Không bao lâu, nghe thấy từ gian phòng phía đông truyền đến âm thanh đập vỡ đồ đạc, lại có tiếng chửi mắng hổn hển của Tào thị, qua một lúc sau, Tào thị mặt mày xám xanh mới trở lại, trong tay cầm một chiếc gương và một cái tráp nhỏ, lạnh lùng nhét vào tay Lưu Ly.

Lưu Ly xem xét tỉ mỉ chiếc gương, rồi lại mở tráp ra xem dây chuyền và trâm cài ngọc trai bên trong tráp, trên mặt lộ rõ vẻ hài lòng, đưa đồ cho Tiểu Đàn cầm, rồi mới hành lễ với Khố Địch Diên Trung, "Cảm tạ cha, cảm tạ mẹ kế, mong hai người giữ gìn sức khỏe, con gái cáo lui."

Khố Địch Diên Trung không mở miệng, chỉ lạnh nhạt gật đầu, Lưu Ly cũng không để ý, xoay người dắt mấy người nô bộc hầu gái ra ngoài. Trước cửa gian phòng phía đông của San Hô có A Diệp và một bà vú khác canh giữ, ánh mắt lo lắng nhìn đoàn người của nàng. Lưu Ly cười, đi lại gần mấy bước, cao giọng nói, "San Hô, chị khuyên em đừng nên tức giận nữa."

Rèm cửa xao động một chút rồi mới được vén lên, lộ ra một gương mặt tức giận đến méo mó, nụ cười trên mặt Lưu Ly vẫn không thay đổi, "Mấy ngày nữa, chị em chúng ta phải đi cùng với cô rồi, nếu em không muốn đi, chị sẽ giúp em báo với cô một tiếng."

San Hô hoảng sợ, cắn răng nói: "Chị đừng nói bậy, sao tôi lại không muốn đi chứ?"

Lưu Ly hơi ngẩng đầu, thản nhiên nói, "Nếu em muốn đi, thì mau vứt khuôn mặt đó đi, nếu mà cứ như hôm nay, chỉ e cô sẽ buồn bực, cũng sẽ làm hỏng chuyện của em gái."

San Hô nhìn gương mặt vì ngạo mạn mà trở nên rạng rỡ xinh đẹp, khuôn mặt tức giận dần dần biến thành cười lạnh, "Chị yên tâm!" Nói xong oán hận buông rèm xuống, không nói thêm gì nữa.

Lưu Ly nhìn thấy rèm đã buông xuống, âm thầm cười mỉm: San Hô, ba năm nay em luôn rất biết đem "kinh hỷ" đến cho người khác mà, lần này, em cũng sẽ không khiến chị gái này thất vọng đâu nhỉ?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play