Lưu Ly đứng ngây ra ở trước cửa, nhìn thấy từ phía sau lưng Sử chưởng quầy đi tới một người khách, mặc áo dài cổ tròn màu xanh mới tinh, dưới chiếc khăn vấn đầu màu xanh là một gương mặt tuấn lãng trầm tĩnh, tuy rằng trông có vẻ yếu ớt ảm đạm hơn so với dáng vẻ trong trí nhớ của nàng, nhưng Lưu Ly nhận dạng gương mặt rất tốt, liếc qua liền nhận ra hắn ta chính là một trong những kẻ đã từng gặp ở Đại Từ Ân tự hôm nọ, còn nhớ là lúc ấy hắn đã nhường cho nàng một con đường, hình như tên gọi là Thủ Ước... nàng vội vàng nhìn ra phía sau lưng hắn, sợ rằng tên công tử kia lại đột ngột xuất hiện trước mắt.
Người kia đương nhiên cũng nhận ra Lưu Ly, thấy ánh mắt cảnh giác của nàng quét lên người mình, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Chưởng quầy nhìn thấy thần sắc của Lưu Ly bất thường, liền hỏi, "Cô cả quen biết vị khách này sao?"
Lưu Ly không nhìn thấy bóng dáng người nào khác, lại thấy nụ cười như có như không của người kia, trong lòng có hơi ngượng, hàm hồ nói , "Nhận nhầm người thôi." Lại nhìn thấy nụ cười người đó càng sâu hơn.
Chưởng quầy vội vàng mời khách vào trong nhã phòng, khách chủ ba người đều ngồi xuống, chưởng quầy cười nói, "Đây là họa sư của bổn tiệm Khố Địch đại nương, không biết nên xưng hô với khách quan đây thế nào?"
Người kia cười gật đầu với Lưu Ly, "Ta họ Bùi xếp thứ chín, làm phiền rồi."
Bùi Cửu*? Lưu Ly đột nhiên nhớ lại hôm đó tên công tử kia hình như cũng họ Bùi, chẳng lẽ là thân thích họ hàng? Không biết cái tên công tử ăn chơi trác táng kia sau khi tỉnh người ra có ghi thù với nàng không, nếu như vậy thì... Nàng nôn nóng lại nhìn Bùi Cửu một cái, chỉ thấy hắn nhàn nhã ngồi một bên, lời nói tuy ôn hòa, ánh mắt trong suốt, nhưng cả người lại như xa tận chân trời ----- là một người rất có khí chất, xem ra không phải đến để nói về tên công tử quý hóa kia đâu nhỉ? Lòng Lưu Ly đã bình tĩnh lại.
(*Bùi Cửu: Chín trong Hán Việt là Cửu, lý ra phải gọi là Bùi Cửu lang, nhưng vì sao bỏ chữ lang thì... hồi sau sẽ rõ)
Nàng nghe thấy Bùi Cửu nói, "Tôi từng nhìn thấy bình phong in hoa ở nơi khác, quả thật đặc biệt, vừa hay hôm nay đi ngang qua tiệm, liền muốn đặt một khuôn in tranh săn bắt để làm bình phong, nhưng không biết quý tiệm có kiểu mẫu nào thích hợp hay không? Bình phong này là quà mừng thọ cho thầy của tôi, chất lượng kiểu cách phải là tốt nhất, giá cả không thành vấn đề."
Chưởng quầy cũng cười theo, "Bùi công tử chắc là không biết, ngành này trước nay giá cả rõ ràng, chỉ là công tử muốn đặt khuôn in làm bình phong, thứ nhất không biết kích thước lớn nhỏ thế nào, thứ hai tiệm của chúng tôi xưa nay chưa từng làm, thế nên có thể thử làm hay không, vẫn phải hỏi ý kiến của họa sư."
Bùi Cửu gật đầu than, "Kích thước có thể từ từ đo đạc, chỉ là quý tiệm chưa từng làm, nếu như không nắm chắc thì..." Hắn vốn dĩ muốn nói là, "Tôi cũng chỉ có thể qua nơi khác xem thử." Bỗng nhiên nhìn thấy đôi mắt sáng lấp lánh của Lưu Ly, liền ngừng lại, nghe thấy nàng hỏi, "Bình phong mà Bùi công tử nhìn thấy cũng là cảnh săn bắt à? Chính là loại có mấy tấm, tấm nào cũng chỉ là một bức tranh đó đúng chứ?"
Bùi Cửu nhớ kỹ lại một hồi, lắc đầu, "Là một bức bình phong cảnh sông núi, có sáu tấm, mỗi tấm là một bức tranh khác nhau."
Lưu Ly thở dài một hơi, "Bức bình phong đó chắc là của Nhiễm Chức phường* mà ra." Ngoài Nhiễm Chức phường là nơi buôn bán của nhà nước quan lại, nhà dân thường ai lại điên đến mức vì một tấm bình phong mà khắc tới sáu khuôn in mộc bản?
(*Nhiễm Chức phường: nơi nhuộm dệt vài vóc cácthứ do nhà nước/vua mở)
Bùi Cửu hơi ngẩn ra, "Sao thế, chỉ có Nhiễm Chức phường làm được thôi à?"
Lưu Ly lắc đầu, "Muốn làm cũng không khó, chỉ là quá đắt đỏ."
Bùi Cửu cười, "Xin giải thích kỹ càng."
Lưu Ly nhìn hắn ta, nhớ mang máng lần trước gặp hắn, hắn là người ăn mặc cũ kỹ nhất trong số đó, sao hôm nay phát tài nhanh vậy? Thay đổi y phục không tính, lại còn chịu tốn tiền làm khuôn in bình phong, dứt khoát cười bảo, " Sáu tấm bình phong một vạn lượng." Nàng chẳng qua là hét giá mà thôi, thời điểm này gỗ và nhân công cũng không phải quá đắt, tiền vốn của sáu mẫu hoa văn cộng thêm giấy lụa và tiền nhuộm, giá thành cũng không tới sáu nghìn lượng, nhưng mà nếu không hét giá cao một chút, sao có thể dọa cho tên nhà giàu mới nổi này chạy mất chứ?
Thần sắc Bùi Cửu thản nhiên, gật đầu nói, "Được, một tháng làm xong không?"
Lưu Ly trợn mắt, hắn ta nghe rõ giá tiền rồi chưa? Một vạn lượng tròn, gần đây Lưu Ly cũng có nghe ngóng chế độ quan viên, nhìn cách ăn mặc của hắn, chẳng qua cũng chỉ là một quan viên Cửu phẩm bậc thấp nhất, bổng lộc một năm của hắn làm gì đến một vạn lượng? Nhiều tiền vậy sao không làm một bức bình phong bằng bạc nguyên chất đem tặng luôn đi? Nàng không nhịn được nói, "Một tháng rưỡi, quy tắc của bổn tiệm, đặt trước một nửa làm tiền cọc."
Bùi Cửu nghĩ một lát rồi nói, "Cũng được. Hôm nay lại không mang theo nhiều tiền vậy, trưa ngày mai tôi sẽ mang năm ngàn lượng đến, chỉ là vầy, kiểu mẫu khuôn in bình phong tôi có thể xem qua trước được không? Nếu như..."
Lưu Ly gật đầu nói, "Nếu như công tử không thích, bổn tiệm sẽ không lấy xu nào." Sử chưởng quầy ở bên kia nghe đến ngây người, hoàn toàn không ngờ Lưu Ly hét giá cao đến như vậy, cũng hoàn toàn không tin rằng vị thiếu niên này không thèm chớp mắt đã đồng ý... đợi đến khi ông ta muốn xen mồm vào, thì đã thấy Bùi Cửu kia đứng dậy, "Sau giờ ngọ ngày mai tôi sẽ đến, bình phong này phải phiền đến Khố Địch cô nương rồi."
Lưu Ly cũng đứng dậy, cười thoải mái, "Nhất định cố gắng hết sức!" Bùi Cửu mỉm cười chắp tay, xoay người rời đi, chưởng quầy vội vàng ra tiễn, Lưu Ly nhìn bóng lưng của hắn, ngẩng đầu nghĩ: Nếu như vẽ mấy kiểu này mà còn không hợp ý người cổ đại như hắn, thì mười mấy năm công phu kiếp trước của nàng bỏ phí à?
Đợi khi Sử chưởng quầy quay trở lại, Lưu Ly đã trở về phòng vẽ của mình, chỉ hận không thể lập tức cầm bút vẽ, liếc thấy Mục Tam lang còn ngồi bên đó, lúc này mới chợt nhớ ra mình còn có khách.
Phòng vẽ của Lưu Ly và nhã phòng bên cạnh dùng ván gỗ ngăn cách, Mục Tam lang đã nghe được toàn bộ cuộc đối thoại bên đó, trong lòng có chút mùi vị không nói nên lời. Từ lần gặp được Lưu Ly ở ngoại ô hôm nọ, hắn luôn lo lắng nàng sống không tốt, nhưng hôm nay nhìn thấy mọi thứ, xem ra là hắn lo xa thôi, mặt này nàng tươi tỉnh, hơn nữa chỉ dùng mấy câu mà bàn được việc làm ăn lớn như vậy... lẽ ra hắn phải yên tâm mới đúng, nhưng không biết vì sao trong lòng lại trống trải. Nhìn thấy Lưu Ly tiến vào, hắn chậm rãi đứng dậy, miễn cưỡng nặn ra nụ cười, "Em họ bận rộn, tôi cũng không dám làm phiền nữa."
Lưu Ly vội bảo, "Anh họ sao không ngồi thêm lát nữa? Việc vẽ vời không gấp được."
Mục Tam lang lắc đầu đáp, "Cũng không còn sớm, nên về nhà thôi, không thì mẹ ta lại lo lắng."
Lưu Ly không giữ nữa, chỉ đành tiễn hắn ra đến cửa lớn, thấy hắn đi xa rồi mới xoay người vào trong, trong lòng có hơi buồn bực: Mục Tam lang này có vẻ không được vui nhỉ, chẳng lẽ do mình thờ ơ với hắn? Hơn nữa nhìn ánh mắt hắn nhìn mình cũng không đúng lắm, lẽ nào có dính líu gì với Lưu Ly trước đây sao? Thế nhưng khi trở về phòng vẽ rồi, bắt đầu cầm bút lên phác họa, những nỗi nghi hoặc này đều bị nàng vứt lên chín tầng mây.
Trước tiên Lưu Ly vẽ một bức hoa văn tròn bình thường, nhìn một lát rồi vứt qua một bên, trong đầu lại nhớ đến tướng mạo và nụ cười của Bùi Cửu: người này khí chất không giống với quan lại nghèo hay nhà giàu mới nổi --------- hay là hắn ta cũng chỉ ngẫu nhiên mặc đồ cũ một lần? Nếu như nàng nhớ không nhầm, "Bùi" là dòng dõi hưng thịnh nhất vào đời Đường, không biết bao nhiêu là tể tướng tướng quân đều là họ Bùi, xuất chúng nhất như Bùi Thúc, Bùi Cự, Bùi Độ, Bùi Hành Kiệm v..v. Bùi Cửu này không chừng cũng là con cháu vọng tộc, bằng không thì, trong mấy người hôm đó, sao chỉ có hắn với cái tên công tử mặt nghiêm túc là không chịu lép vế với cái tên gì mà Hà Đông công tử kia cơ chứ? Loại người này, xài hết một vạn lượng mà mắt cũng không thèm chớp, đương nhiên không thích mấy loại hoa văn lộng lẫy thô tục rồi, nói không chừng tranh săn bắt này phải theo phong cách cổ xưa nho nhã mới được...
Mãi đến khi chợ Tây đóng cửa, Lưu Ly vẫn còn ở phòng vẽ cân nhắc thiết kế của bốn tấm hoa văn khuôn in bình phong, bản thảo vẽ xong lại vứt, vứt xong lại vẽ, về đến nhà họ An ăn cơm vẫn ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Tiểu Đàn nói chuyện hồi chiều cho Thạch thị nghe, không lâu sau cả nhà đều biết, một mặt thì kinh ngạc không thôi, mặt khác lại thấy Lưu Ly thả hồn đi đâu, dáng vẻ ngây ngốc rất tức cười, An Lục lang còn chạy đến trước mặt Lưu Ly vẫy vẫy tay, nhưng chỉ thấy Lưu Ly lơ ngơ nhìn mình, thở dài một hơi lại ngồi xuống.
Ăn xong một hơi mà không nhận ra mùi vị gì, Lưu Ly lập tức cáo từ quay về phòng mình --------- lần này nhà họ An lại sắp xếp cho Lưu Ly một gian phòng, bên trong cũng có bàn cao, giấy mực bút nghiên các thứ, Lưu Ly bận tới nửa đêm, trong lòng cũng vừa ý một vài bản mẫu, mới chịu lên giường nhắm mắt lại. Ngày hôm sau vừa sáng ra đã thức dậy mài mực, lần này lại thuận lợi trôi chảy, sáu bức tranh trong hai canh giờ hơn đã được phác thảo xong xuôi.
An Tĩnh Trí và Thạch thị nghe nói vẽ xong rồi, vội vàng chạy qua xem thử, nhìn thấy tranh săn bắn bốn mùa, bốn bức chính giữa là mùa xuân săn thỏ trắng, mùa hạ săn hổ dữ, mùa thu săn nai béo, mùa đông săn sói xám, hai bức ngoài cùng là rừng cây núi đá, toàn cục không hề bề bộn rườm rà, thậm chí có chút hoang sơ, nhưng người ngựa, cây cỏ, dã thú đều vô cùng sinh động đơn thuần, bố cục nhặt thưa có quy luật, tĩnh động hợp lý, không khỏi vừa cảm thán, lại vừa mê hoặc, cảm thấy khác biệt hoàn toàn với những bản vẽ bình thường hay thấy --------- họ đương nhiên không biết, những bản vẽ này cũng không phải những bản vẽ nhuộm thông thường, mà gần như là một tác phẩm chân chính, chỉ là kỹ thuật nhuộm thời này còn hạn chế, không tiện vẽ chi tiết tỉ mỉ mà thôi.
Mãi đến khi chợ Tây mở cửa, Lưu Ly cực kỳ hưng phấn cầm theo bản vẽ chạy đến Khuôn in Như Ý, vào phòng vẽ của mình, dùng hồ sữa dán lên tường, cân chỉnh trái phải, trong lòng có mấy phần đắc ý: nhìn từ bức tranh này, trình độ của mình kiếp này cao hơn chút chút so với những người cổ đại thời này, ít ra là tốt hơn về mặt tỉ mỉ và trầm ổn.
Đang ngắm đến xuất thần, phía sau đột ngột truyền đến một giọng nói ung dung dịu dàng, " Đây là bản vẽ tranh săn bắn dành cho bình phong sáu tấm đó sao?"Lưu Ly quay đầu nhìn, quả nhiên là Bùi Cửu, cũng đang nhìn chằm chằm bản vẽ nàng dán trên tường. Chưởng quầy đứng sau lưng hắn cười gật gật đầu với Lưu Ly.
Lưu Ly cười nói, "Bùi công tử thấy thế nào?"
Ánh mắt Bùi Cửu dừng lại trên mặt Lưu Ly, rồi lại nhìn lên tường, thở ra một hơi thật dài, rồi lại lắc đầu. Lưu Ly hơi nôn nóng, vội hỏi, "Chỗ nào không tốt?"
Bùi Cửu lại tiếp tục thở dài, trầm mặc một lúc mới nói, "Tôi về nhà rồi mới phát hiện, tiền dư trong nhà không còn nhiều, vốn dĩ định tìm cái cớ để hủy bỏ khuôn in này, nhưng vẽ đẹp thế kia, làm tôi không tìm được cái cớ nào cả, vậy giờ phải làm sao?"
Lưu Ly ngẩn người, lúc này mới biết hắn đang nói đùa, có hơi cáu, ngẩng đầu muốn nói gì đó, nhưng lại thấy Bùi Cửu đang cười nhìn mình, khóe miệng nhếch lên tạo thành một đường cong ấm áp, hai mắt hơi nheo nhưng lại lấp lánh ý cười rực rỡ chói lọi. Lưu Ly thấy tim mình đập loạn, theo bản năng lùi lại một bước, hạ thấp tròng mắt. Sử chường quầy cũng bị dọa một phen, nghe xong mấy lời phía sau mới an tâm lại, cũng bắt đầu cười nói, "Bùi công tử thật biết nói đùa."
Bùi Cửu nhìn Lưu Ly một cái, gương mặt nàng lúc nãy vẫn còn linh động vô cùng giờ vừa chớp mắt đã trở nên không chút cảm xúc, liền lắc đầu cười, quay đầu nói với tên nô bộc hôm nay hắn dẫn đến, "A Thành, đi lấy tiền trên xe mang vào đây." Rồi lại nói với chưởng quầy, "Có cần phải viết văn tự* hay không?"
(*Tức là chứng từ chứng minh, giống như bây giờlà biên lai hay giấy hẹn vậy)
Chưởng quầy gật đầu bảo, "Đó là đương nhiên, năm ngàn lượng còn lại, phiền Bùi công tử một tháng rưỡi sau giao hàng trả tiền luôn thể, nếu như tiệm chúng tôi làm hư đồ của Bùi công tử hoặc là trễ nải thời hạn, thì cũng phải bồi thường." Nói rồi lấy ra từ trong tay áo một tờ văn tự đã được chuẩn bị sẵn từ trước, Bùi Cửu đọc lướt qua, gật đầu, "Quý tiệm thật là chu đáo." Mắt nhìn giấy mực bút nghiên đang đặt trên bàn cao. Lưu Ly chỉ có thể lặng lẽ chạy đến bên bàn mài mực.
Bùi Cửu đang định nhấc bút ký tên, bên ngoài truyền đến một giọng nữ sắc bén, "Khố Địch đại nương có ở đây chứ."