Trình Mộ Nhàn nhịn xuống nỗi kích động muốn đánh Lục Hựu Bạch một trận: "Thần thiếp hiện tại đang quản việc bếp núc của Thượng thư phủ, thần thiếp không giống như Bệ hạ còn có hai mươi bốn cục giúp đỡ".

Thì ra là thế, Lục Hựu Bạch hiểu ra liền rất hào phóng thả Trình Mộ Nhàn rời đi.

Ngay khi Trình Mộ Nhàn chân trước vừa rời Cần Chính Điện, Trình An Bác chân sau đã bị Lục Hựu Bạch gọi vào cung kiến giá. Lục Hựu Bạch dựa vào trên giường, tay chậm rãi lật một trang sách, Thịnh Thái đứng ở bên cạnh chờ phân phó. Mà đằng kia, Trình An Bác cứ quỳ trên mặt đất không lên tiếng, bởi vì không có sự cho phép đứng lên của Lục Hựu Bạch nên hắn không dám đứng dậy.

Cho đến khi Lục Hựu Bạch lại lật thêm một trang sách nữa, Trình An Bác mới nghe thấy tân quân hỏi một câu: "Thê tử của Trình Thượng thư đã qua đời từ lâu, chuyện trong phủ cũng không thể để một mình Hoàng Hậu bận rộn mãi đi".

"Trẫm muốn ban thưởng cho Thượng thư một mối hôn sự, Trình Thượng thư cảm thấy thế nào?".

Lục Hựu Bạch chỉ giống như đang nói một chuyện rất bình thường, thế nhưng Trình An Bác lại cảm thấy nặng tựa ngàn cân: "Tạ ơn Bệ hạ hậu ái, chỉ là vi thần cùng phu nhân phu thê tình thâm, thực sự không nghĩ đến chuyện tái giá tục huyền".

Trình An Bác nói đến là thành khẩn, nhưng Lục Hựu Bạch lại nhớ ở kiếp trước, Trình An Bác đã từng dâng một quyển sổ gấp nói muốn lập thiếp thất Lạc thị ở trong phủ lên làm chính thất. Đáng tiếc, lại bị Hoàng Hậu giận dữ ngăn cản. Tuy rằng kiếp trước hắn đúng là nhìn Hoàng Hậu không thuận mắt, nhưng đây vốn là chuyện gia sự nhà người ta, hắn cũng không thể tùy ý làm chủ nên đã phái người đi hỏi ý tứ của Hoàng Hậu. Lục Hựu Bạch nhớ rõ Trình Mộ Nhàn đã bác bỏ rất dứt khoát, bởi vậy, chuyện đó liền không giải quyết được gì.

Bây giờ Trình An Bác lại nhấc lên phu thê tình thâm, làm cho Lục Hựu Bạch chỉ cảm thấy châm chọc.

Giờ phút này, Trình An Bác là không dám lập kế thất. Thứ nhất, cái vị trí phu nhân chính thất này hắn là muốn để lại cho Lạc thị. Thứ hai, Trình Mộ Nhàn giờ đã là Hoàng Hậu, vào lúc này mà lập kế thất, đó chính là bày ra sắc mặt cho Trình Mộ Nhàn nhìn. Về tình về lý, Trình An Bác tất nhiên sẽ không đồng ý.

Trên thực tế, Lục Hựu Bạch có thể tùy ý chỉ hôn cho một nữ tử nào đó để nàng ta gả vào Thượng thư phủ, nhưng hắn chung quy là cố kỵ Trình Mộ Nhàn. Hắn sợ Trình Mộ Nhàn sẽ vì thế mà phiền chán hắn. Nhưng nếu Thượng thư phủ không lập kế thất, chẳng lẽ sau này lại để một thiếp thất thực sự nắm quyền chưởng quản sao?

Điều này cũng quá không hợp quy củ rồi.

Lục Hựu Bạch suy nghĩ hồi lâu mới đổi sang một câu khác: "Nếu Thượng thư đã nói thế, vậy trẫm cũng không làm khó ngươi nữa".

"Người tới, dâng trà".

"Tạ Bệ hạ". Quỳ trên đất có chút lâu nên khi đứng dậy, Trình Thượng thư suýt nữa vấp ngã.



Lục Hựu Bạch nhìn ở trong mắt, nhưng không nói gì.

Còn bên Thượng thư phủ, đó lại là một khung cảnh hoàn toàn khác với trong cung. Khoảng thời gian này, trên dưới Thượng thư phủ đều rất kính trọng Trình Mộ Nhàn, bao gồm vị thiếp thất mới vừa vào cửa. Vị thiếp thất này ngược lại khá là quy củ, ngày nào nàng ta cũng đến Mộ Lương uyển thỉnh an Trình Mộ Nhàn. Rất hiển nhiên, nàng ta biết đi theo ai mới có ngày sống dễ chịu. Hôm nay Trình Mộ Nhàn phá lệ thưởng cho nàng ta một đôi ngọc trâm, làm nàng mừng đến mức đi đường tựa như đang bay lên.

"Cẩm Thư".

Trình Mộ Nhàn đặt sổ sách trong tay xuống và hỏi một câu về sáu vạn lượng bạc. Nàng hình như đã có một thời gian không hỏi đến chuyện này rồi.

Sau lần trước, sau khi Trình An Bác bức bách Lạc di nương phun ra sáu vạn lượng bạc nhưng không thấy kết quả gì, thì từ đó đến nay vẫn luôn không có tin tức. Trình Mộ Nhàn cảm thấy hơi kỳ lạ nên mới gọi Cẩm Thư đến hỏi thăm. Ai mà biết rằng ngay cả Cẩm Thư cũng không biết, chỉ nói Lạc di nương vẫn đang bị giam ở trong viện của nàng.

Là vậy sao...... Trình Mộ Nhàn đảo đảo tròng mắt, rồi ngồi thẳng người lên: "Trong nhà Lạc di nương phải chăng còn có phụ huynh?".

Trình Mộ Nhàn nhớ rõ, lúc Lạc di nương gặp xui xẻo ở kiếp trước còn liên luỵ ra hai vị thân quyến của nàng ta. Một người là phụ thân của nàng, người kia là ca ca của nàng. Chẳng qua cả hai người đó đều chẳng phải dạng tốt lành gì cho cam, mà đều là cá mè một lứa với Lạc di nương. Hơn nữa, hai người kia vì cứu lấy mạng sống của mình đã khai ra mẹ đẻ Lạc di nương có xuất thân là nữ tử thanh lâu.

Nàng sắp vào cung rồi, cũng có nghĩa Thượng thư phủ sau này sẽ không do nàng chưởng quản nữa----- Cho dù như vậy, nàng cũng sẽ không cho Lạc di nương lại lần nữa được chưởng quản Thượng thư phủ!

Đánh rắn là phải đánh bảy tấc, Trình Mộ Nhàn hiểu rõ đạo lý này. Vì vậy, nàng muốn nắm lấy phụ huynh của Lạc di nương để bọn hắn tự mình phun ra xuất thân của nàng ta. Trình Mộ Nhàn nhớ năm Lạc di nương vào cửa, Trình An Bác nói rằng nàng ta là một cô nương đáng thương, vì vậy mới nạp nàng ta vào cửa. Lúc đó nàng vẫn còn nhỏ nên không biết môn đạo bên trong, chứ nếu là biết thì nàng sẽ không quan tâm đến bất cứ thứ gì, nhất định phải ngăn Lạc di nương vào cửa.

Đang khi Trình Mộ Nhàn suy nghĩ vấn đề, giọng nói của Cẩm Thư vang lên bên tai nàng: "Đúng vậy ạ. Hôm kia, người trông gác ở cửa sau còn nói với nô tỳ, phụ huynh của Lạc di nương đến nói muốn gặp nàng ấy, lúc bị từ chối còn suýt nữa động thủ tay chân".

"Chuyện như vậy sao ngươi không nói cho ta biết?". Trình Mộ Nhàn hỏi.

Cẩm Thư ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Hôm đó cô nương ở trong cung, vì vậy nô tỳ tìm không thấy cơ hội để nói ạ".

"... ....". Trình Mộ Nhàn ngẫm lại, cảm thấy cũng đúng.



"Được rồi". Nếu hôm ấy nàng mà biết hai cha con này tới, chắc chắn sẽ cho người trói lại.

Nói tóm lại, kiếp này nàng sẽ không để Lạc di nương tiếp tục có ngày sống dễ chịu.

Nghĩ tới đây, Trình Mộ Nhàn dặn dò Cẩm Thư đi nói với người gác ở cổng sau, nếu ai bắt được hai cha con kia, tất sẽ có thưởng!

Cẩm Thư không chần chờ, lập tức đi làm ngay.

Chỉ cần bắt được hai cha con kia, nàng cũng không tin Trình An Bác sẽ tiếp tục giữ Lạc di nương ở lại Thượng thư phủ. Loại thiếp thất có xuất thân như thế, dù là ai cũng đều xem thường. Nói không chừng, ba người Trình Mộ Đình, Trình Chi Vinh và Trình Chi Quý cũng phải xéo đi ấy chứ!

Tâm tình Trình Mộ Nhàn khá tốt nên tối nay dùng cơm có ăn nhiều thêm một bát. Nàng sắp phải tiến cung rồi, nên chuyện như vậy càng sớm giải quyết càng tốt, một khắc nàng cũng không muốn chờ đợi nhiều!

May mà hai cha con nhà này tham lam, hôm đó không gặp được người nên sáng nay lại tự chui đầu vào lưới. Trình Mộ Nhàn lập tức thưởng bạc cho hạ nhân bắt được người như đã hứa, còn hai cha con kia đến một ánh mắt cũng lười cho. Ban đầu, hai cha con còn tưởng rằng Lạc di nương có thời gian để gặp bọn họ, nhưng nụ cười trên mặt còn chưa kịp biến mất thì đã bị gã sai vặt của Thượng thư phủ trói lại. Khi chiếc bao tải được cởi ra, cả hai nhìn thấy đầu tiên là Trình Mộ Nhàn, người được mệnh danh là mỹ nhân ở Vân đô. Trong mắt hai người bất giác lộ ra cái nhìn hèn mọn khi nhìn thấy mỹ nhân.

Trình Mộ Nhàn liếc mắt nhìn thấy, liền cười lạnh: "Nhìn nữa sẽ đào hai mắt cho chó ăn!".

Lời này cực kỳ chém đinh chặt sắt, dọa cho hai cha con nhanh chóng cúi đầu xuống. Lòng thầm nghĩ, thứ này hóa ra là một mỹ nhân tâm ngoan thủ lạt, không biết tân đế có phải bị mù rồi không mà đi coi trọng nàng ta.

"Hai cha con các ngươi đến Thượng thư phủ của ta làm gì? Làm tiền?". Trình Mộ Nhàn vừa mở miệng liền khiến gia đinh ở bốn phía xung quanh bật cười.

"Chúng ta không phải! Nữ nhi của ta chính là nữ nhân của Thượng Thư đại nhân đấy, có phải ngươi cũng nên gọi một tiếng thứ mẫu* không?".

"Người đâu, vả miệng!". Lai ma ma nói vả miệng cũng không phải là dùng tay đánh, mà là dùng ván gai đập vào hàm và mặt. Thường thường sau khi thụ hình, phạm nhân còn bị ép uống mấy ngụm nước ớt nóng.

Nỗi đau trong đó thế nào chỉ tưởng tượng thôi cũng biết.

(*) Thứ mẫu ( 庶母 ) khác với Kế mẫu ( 继 母 ). Thứ mẫu nói về thiếp (vợ lẽ) của cha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play