"Ha ha, kỳ thật thần thiếp thấy Bệ hạ vẫn nên------". Lời nói của Trình Mộ Nhàn vẫn còn trong cổ họng chưa nói ra hết đã bị Lục Hựu Bạch đánh gãy:

"Khanh khanh yên tâm, trẫm sẽ không để ngươi cô độc một mình đâu".

Lời này của Lục Hựu Bạch nếu đặt ở kiếp trước, có lẽ Trình Mộ Nhàn vẫn sẽ tin nó một, hai phần. Nhưng bây giờ ư? Ha hả.

Lục Hựu Bạch mang câu này đi dỗ nữ nhân khác còn được, chứ nghĩ muốn lừa nàng à? Đó chỉ là nằm mơ.

Trình Mộ Nhàn thực sự rất muốn nói cho Lục Hựu Bạch biết hắn đã đối xử với nàng như thế nào ở kiếp trước, nhưng nàng không thể nói ra những điều đó, và sẽ mãi mãi không thể nói ra miệng. Bằng không, Lục Hựu Bạch tất sẽ coi nàng như yêu ma quỷ quái và kéo xuống chém đầu ngay. Vì vậy, vì cái mạng nhỏ này của mình, nàng nên ngậm miệng thôi.

Kế tiếp, Lục Hựu Bạch giống như lần trước ở ngự hoa viên, đưa tay ôm nàng một chút.

Nội tâm Trình Mộ Nhàn: ???

Rốt cuộc là sai ở đâu? Trình Mộ Nhàn nghĩ mãi không hiểu.

Lục Hựu Bạch ôm nàng nhưng không dám dùng sức vì sợ sẽ làm nàng đau: "Trẫm sẽ dùng cả đời đối xử với ngươi thật tốt".

"Sẽ không để ngươi------". Lục Hựu Bạch suýt nữa thì nói lỡ miệng, hắn nhanh chóng đổi giọng: "Sẽ không để ngươi phải sống gian nan như khi ở Thượng thư phủ".

Trình Mộ Nhàn ngoài miệng đáp ứng, nhưng thực tế lại không có để ở trong lòng. Đối với Trình Mộ Nhàn, bất cứ ai trên thế giới này đều có thể tin, nhưng Lục Hựu Bạch thì không. Hắn chính là cái tên Hoàng Đế chó khẩu thị tâm phi, trong lòng rõ ràng đã có người yêu nhưng còn muốn diễn ân ái với người khác, Trình Mộ Nhàn nhìn thôi cũng cảm thấy mệt mỏi. Cũng không phải nói Trình Mộ Nhàn để ý chuyện nạp thiếp, bởi cái thế đạo này vốn đã bất lợi với nữ tử, hỏi có mấy ai nguyện ý đi làm thiếp người ta?

Có cô gái nào mà chưa từng có ước nguyện đẹp đẽ được "một lòng một dạ"?

Cằm của Trình Mộ Nhàn bị ép đặt lên vai Lục Hựu Bạch, hoa văn thêu trên quần áo có hơi đâm vào cằm nàng. Lục Hựu Bạch ôm Trình Mộ Nhàn, cảm nhận nhiệt độ của nàng.

Thật tốt, hắn vẫn còn thời gian.

Một lát sau, Trình Mộ Nhàn phát hiện Lục Hựu Bạch không những không có ý buông tay mà còn trở nên không thành thật. Cái mặt già hai đời của Trình Mộ Nhàn đỏ bừng, nàng lập tức vươn tay cầm lấy tay nam nhân kéo từ trong chăn ra.

"Thần thiếp buồn ngủ và mệt mỏi!". Trình Mộ Nhàn sợ Lục Hựu Bạch sẽ làm gì đó nên vội vã tìm lý do qua loa tắc trách.



Lục Hựu Bạch lúc này mới như ở trong mộng tỉnh lại. Biết mình đã có chút nóng vội, hắn cực kỳ thành khẩn hướng nàng nói câu xin lỗi.

Trình Mộ Nhàn sững sờ trước hành động của Lục Hựu Bạch, một lúc sau mới vẫy tay nói: "Bệ, Bệ hạ vẫn nên hồi cung đi".

"Ừ". Lục Hựu Bạch thế mà đồng ý rất chân thành. Hắn từ cửa sổ nhảy ra bên ngoài, sau khi nhìn nàng mấy mắt thì đưa tay thay Trình Mộ Nhàn đóng kỹ cửa sổ.

Trình Mộ Nhàn quay lưng đi tiếp tục ngủ: Ngày mai nhất định phải cài thêm cái khóa!

Trong bóng đêm, hai bóng đen lặng lẽ rời khỏi Thượng thư phủ. Thời điểm quay trở lại Cần Chính Điện, Lục Hựu Bạch không kìm được sự bồn chồn trong lòng liền sai tiểu thái giám xách nước lạnh tới, ngâm mình cả đêm. Hậu quả của việc này là Lục Hựu Bạch bị cảm, không thể lên tảo triều vào ngày hôm sau mà chỉ có thể ở lại Tây Thiên điện của Cần Chính Điện dưỡng bệnh uống thuốc.

Ban đầu vừa nghe tin, Trình Mộ Nhàn không hề muốn đến thăm hắn chút nào, ai bảo nam nhân kia đêm qua mò vào phòng nàng. Thế nhưng nàng lại không chịu nổi Lai ma ma giảng một đống đạo lý, cuối cùng bị nhét lên xe ngựa đưa vào Hoàng cung sau khi trang điểm đơn giản. Mà càng không khéo chính là, khi đi ngang qua cổng cung điện, Trình Mộ Nhàn nhìn thấy xe ngựa của Tầm Dương vương phủ.

Người ngồi trong xe ngựa là ai, không cần nói cũng biết.

Khi Hàn Chỉ Nhu biết tin Lục Hựu Bạch bị nhiễm phong hàn, nàng ta lập tức lấy danh nghĩa quan tâm Thánh thể và mang theo một đống thuốc bổ đến Hoàng cung để gặp Lục Hựu Bạch. Chỉ tiếc vì Lục Hựu Bạch đã ra lệnh từ trước: Ngoại trừ những dịp quan trọng trong cung, còn không Tầm Dương Vương phi không được vào cung nếu không được yết kiến.

Tin đồn lần trước, Lục Hựu Bạch đã nhanh chóng tra ra là Hàn Chỉ Nhu làm, đồng thời còn liên lụy ra chuyện ám sát lần đó cũng có liên quan đến Tầm Dương vương phủ. Lục Hựu Bạch bây giờ cũng lười cùng Hàn Chỉ Nhu mềm mềm rắn rắn, hắn trực tiếp từ chối thỉnh cầu vào cung của Hàn Chỉ Nhu.

Hàn Chỉ Nhu đang ngồi trong xe ngựa sốt ruột thì nghe thấy bên ngoài hô một tiếng "Hoàng hậu nương nương vạn an", liền ló đầu ra ngoài nhìn. Nàng ta nhìn thấy thủ vệ Ngự Lâm quân rất cung kính mời Trình Mộ Nhàn đi vào, cảnh tượng đó làm Hàn Chỉ Nhu tức giận đến mức suýt bấm gãy móng tay của mình.

Xa giá của Trình Mộ Nhàn đi vào cung tựa như đang cười nhạo nàng ta một cách dữ dội.

Cười nàng ta không biết tự lượng sức mình cùng với si tâm vọng tưởng.

"Hồi phủ!". Hàn Chỉ Nhu tức giận quát nhỏ, xa phu ngồi bên ngoài một cái rắm cũng không dám thả, chỉ biết kẹp chặt đuôi đưa Hàn Chỉ Nhu trở về.

Ngươi ngoài đều nói Tầm Dương Vương phi là người hiền lành bao dung, nhưng chỉ có những hạ nhân như bọn hắn mới biết chuyện gì đang xảy ra.

Về phần Trình Mộ Nhàn, nàng một đường thông suốt chạy thẳng đến Cần Chính Điện. Thịnh Thái đang canh gác bên ngoài điện nhìn thấy nàng tới, lập tức tươi cười rạng rỡ tiến lên đón: "Nương nương cuối cùng đã tới, Bệ hạ hiện tại đang bị cảm nhưng thấy thuốc đắng liền không chịu uống, làm cho bọn nô tài đều lo lắng vô cùng".

Hắn sợ đắng không chịu uống thuốc? Trình Mộ Nhàn nhớ đâu có chuyện này.



Ở kiếp trước, khi Lục Hựu Bạch triền miên trên giường bệnh, cho dù thuốc có đắng đến đâu thì hắn đều có thể uống hết mà không hề nhíu mày lấy một cái. Sao giờ tự dưng sinh ra cái tật sợ uống thuốc rồi?

Trình Mộ Nhàn liếc nhìn cái dáng vẻ đầy chờ mong kia của Thịnh Thái, đành phải đáp ứng. Nhưng nàng còn yêu cầu thêm một đĩa mứt hoa quả, sau đó bưng vào.

Lục Hựu Bạch đã nghe thấy động tĩnh bên ngoài lâu rồi, vừa nhìn thấy Trình Mộ Nhàn đi vào là lập tức tố khổ: "Đầu trẫm đau quá".

Trình Mộ Nhàn chỉ muốn nói một câu đáng đời: Ai bảo ngươi ngươi đêm qua bò vào khuê phòng ta?

Trong Tây Thiên điện có đặt một bếp than nhỏ, phía trên có bát thuốc đang ủ ấm. Trình Mộ Nhàn cẩn thận cầm lên, dùng thìa múc một muỗng, cũng không thử một chút xem có bỏng miệng hay không mà nói luôn: "Bệ hạ, trước tiên uống thuốc đã".

Trình Mộ Nhàn vốn tưởng rằng Lục Hựu Bạch sẽ nói đắng, ai biết nam nhân này lại ngoan ngoãn uống thuốc. Đến lông mày cũng không nhíu lấy một cái. Chỉ nói một câu có chút nóng, và muốn Trình Mộ Nhàn thổi nguội mới bằng lòng uống.

Ông trời ơi! Nội tâm Trình Mộ Nhàn kêu rên, đây có thực sự là Lục Hựu Bạch không vậy? Không phải là bị ai đó đánh tráo hay bị quỷ nhập vào người đấy chứ?

Trình Mộ Nhàn đã không biết ở trong lòng chấn kinh bao nhiêu hồi, nhưng nàng vẫn kiên nhẫn hầu thuốc cho Lục Hựu Bạch. Sau khi uống thuốc xong, Lục Hựu Bạch nói muốn một viên mứt quả. Trình Mộ Nhàn liền bưng đĩa mứt quả đến, nhưng không hề có ý tứ muốn đút cho hắn. Lục Hựu Bạch lại chẳng hề để ý, tự hắn nhón lấy một viên cho vào miệng. Chẳng qua mứt quả vừa miệng, liền nhăn mày nói rất chua.

Nhìn thấy lông mày của Lục Hựu Bạch nhướng cao, Trình Mộ Nhàn bán tín bán nghi cũng nhón một viên nhét vào miệng mình. Chỉ là một khắc sau, đĩa mứt quả trong tay nàng rơi xuống đất kêu vang, mứt bên trên cũng vương vãi khắp sàn nhà.

Lục Hựu Bạch tinh tế nhấm nháp viên mứt quả mà hắn đoạt được từ miệng Trình Mộ Nhàn: "Ừ, cái này ngọt".

Đồ khốn! Trình Mộ Nhàn mắng to trong lòng!

Thành công lừa dối* Trình Mộ Nhàn nên Lục Hựu Bạch có tâm tình rất tốt, nếu giờ hắn có bị Trình Mộ Nhàn thẹn quá hóa giận đánh cho một cái, hắn cũng thấy vui vẻ.

Trình Mộ Nhàn ở trong lòng mắng tới mắng lui tên Lục Hựu Bạch rất nhiều lần, sau đó hít một hơi thật sâu và cảm thấy rằng mình nên rời đi. Nếu nàng còn ở bên cạnh tên Hoàng Đế chó này nữa, không chừng nàng có thể sẽ bị tức chết mất.

Lục Hựu Bạch có lẽ đã nhìn ra ý định của Trình Mộ Nhàn, hắn vươn tay nắm lấy cánh tay đeo vòng ngọc của nàng và nói: "Khanh khanh muốn đi sao?".

(*) Câu gốc là 套路 - sáo lộ: dùng để chỉ một phương pháp có kế hoạch tốt để đối phó với một tình huống nhất định. Những người sử dụng cách này thường đã thành thạo cách thức và phương pháp này, đồng thời hình thành một phản xạ có điều kiện. Về mặt logic, họ có xu hướng sử dụng cách này để đối phó với những tình huống phức tạp. Trên tâm lý cũng thường thường sinh ra tính ỷ lại vào phương pháp này, và có tác động sâu sắc đến con người. Sử dụng một phương thức xử lý sự cố cụ thể nào đó không đặc biệt, tạo thành một "số cách" để xử lý các tình huống nhất định, được gọi là "sáo lộ".

Năm 2016, Internet khiến thuật ngữ "sáo lộ" phổ biến trở lại trong giới trẻ. Nói một cách đơn giản, thuật ngữ "trung lập" ( 偏中性 ) có một ý nghĩa hơi xấu trong một ngữ cảnh cụ thể và thường dùng để chỉ ai đó đã lừa dối hoặc có kinh nghiệm thực tế trong phương pháp xử sự, từ đó tạo thành một loại hành vi hình thức, tức cái gọi là "sáo lộ". Từ "sáo lộ" trên mạng mang ý nghĩa hài hước và tính giải trí khá đậm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play