Trình Mộ Nhàn nghĩ mãi mà không rõ, tại sao nàng lại sống lại rồi. Rõ ràng là nàng đã chết, nhưng sao tỉnh dậy lại quay trở về năm mười tám tuổi?

Trình gia vẫn là cái Trình gia kia, nhưng không phải Quốc công phủ - mẫu tộc của Thái hậu quyền nghiêng triều chính của ngày sau.

Nhớ lại những sự kiện của kiếp trước, Trình Mộ Nhàn cảm thấy mình thật là một kẻ ngốc. Vì nam nhân Lục Hựu Bạch kia mà cùng một đám nữ nhân khác đánh đến ngươi chết ta sống, cuối cùng ngã xuống vào năm thứ tư trở thành Thái Hậu.

"Phú quý mê mắt người". Trình Mộ Nhàn nhàn nhạt thở dài và ở trên trường kỷ lật người một cái. Ngay lúc này, nha đầu Cẩm Thư, người đã đi theo nàng từ nhỏ chạy vào.

Gương mặt của Cẩm Thư vẫn tròn tròn, nói chuyện vẫn còn giòn tan, căn bản không có dáng vẻ ma ma chưởng sự nghiêm túc của sau này.

"Đại cô nương, có khách quý tới chơi!".

"Lão gia mời người đi qua đó!".

Cụm từ "khách quý" gần như làm Trình Mộ Nhàn suýt nhảy dựng lên.

Suýt nữa thì nàng quên mất!

Hôm nay là ngày mà tân Hoàng Đế Lục Hựu Bạch đích thân đến nhà nàng hạ sính!

Tân Hoàng Đế không phải là nhi tử ruột của Tiên Đế, mà là trưởng tử của Uy Hải Vương - một trong những huynh đệ ruột thịt của Tiên Đế! Trong cuộc phản loạn của Bát Vương gia hai tháng trước, Uy Hải Vương đã chết vì cứu Tiên Đế. Vì vậy, con trai duy nhất của ông, Lục Hựu Bạch, trở thành ứng cử viên Thái Tử tiếp theo. Về phần những người con trai khác của Tiên Đế, tất cả đều đã bị giết vì tội mưu phản rồi----- giờ nghĩ lại mấy chuyện đó, Trình Mộ Nhàn không khỏi cảm thấy thổn thức.

Về lý do tại sao Lục Hựu Bạch đến nhà nàng cầu hôn ư, chủ yếu là vì hắn không phải chính thống nên cần liên hệ với các đại thần trong triều để củng cố hoàng quyền. Mà sở dĩ Trình gia trở thành lựa chọn tốt nhất của hắn là bởi vì Trình gia đã có công lớn trong cuộc bình định. Và thứ hai, bởi vì có một bộ phận triều thần trong triều hiện tại là môn sinh của Trình gia. Nên về tình về lý, Lục Hựu Bạch chọn đích trưởng nữ của Trình gia làm Hoàng Hậu cũng là chuyện đương nhiên.

Nghĩ đến đây, Trình Mộ Nhàn hít một hơi thật sâu và đang muốn đứng dậy khỏi ghế trường kỷ thì bị Cẩm Thư ấn xuống.

"Cô nương, ngài nên chải chuốt lại một chút đã!"

"Không cần!". Trình Mộ Nhàn quả quyết cự tuyệt. Nàng vỗ nhẹ quần áo trên người, rồi cứ vậy thản nhiên đi đến sảnh trước.

Cẩm Thư bảo nàng trang điểm lại là có ý tốt, nhưng không chịu nổi trong viện của nàng có quỷ động tay! Ở kiếp trước, người do Lạc di nương phái đến đã cố tình kéo dài thời gian trong lúc nàng trang điểm, cuối cùng hại nàng bị mắng một trận. Trình Thượng thư đúng là cha nàng thật đấy, nhưng từ sau khi mẫu thân nàng mất thì cái vị Trình Thượng thư có vẻ tình thâm nghĩa trọng này, thật ra sau lưng đã sớm muốn nâng Lạc di nương lên làm phu nhân chính thất rồi!

Không tại sao cả, bởi vì Lạc di nương đã sinh cho hắn hai đứa con trai và một đứa con gái.

Vì sự chậm trễ trong kiếp trước, nàng suýt nữa đã khiến cho Trình Mộ Đình - nữ nhi của Lạc di nương, thứ muội ngọt ngào luôn được yêu thương của nàng đạt được như nguyện!



Trình Mộ Nhàn không muốn làm Hoàng Hậu và cũng không muốn sống thêm một đời trong lục đục đấu tranh giống như kiếp trước, nhưng nàng càng không muốn nhìn nữ nhân Trình Mộ Đình kia vào cung trở thành Hoàng Hậu! Một khi nữ nhân Trình Mộ Đình kia được thế, vậy cuộc sống sau này của nàng sẽ rất khó chịu.

Trình Mộ Nhàn vừa đi đến sảnh trước vừa nghĩ, và nàng cũng không cho người đi vào thông truyền trước. Quả nhiên, nghe thấy thanh âm mềm mại của Trình Mộ Đình truyền ra:

"Bệ hạ, tỷ tỷ của thần nữ dành rất nhiều thời gian để mặc quần áo mỗi ngày, nên nghĩ hôm nay hẳn là-----".

Trình Mộ Nhàn nghe xong, dứt khoát tự nhiên hào phóng đi ra: "Ta thật không biết từ lúc nào muội muội lại quan tâm ta đến thế đấy".

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trình Mộ Đình nhất thời có chút xấu hổ: "Tỷ tỷ, muội muội lại không biết tỷ tỷ tới".

"Thần nữ gặp qua Bệ hạ, Bệ hạ vạn tuế".

Trình Mộ Nhàn đến một ánh mắt cũng chưa từng cho Trình Mộ Đình, thay vào đó, nàng hướng về phía Lục Hựu Bạch tự nhiên hào phóng đưa ra một cái cung lễ tiêu chuẩn. Điều đó khiến ma ma dạy cung quy đang đứng bên sườn nhịn không được lộ ra vẻ mặt khen ngợi.

Lục Hựu Bạch hôm nay mặc một thân thường phục đơn giản, trường bào cổ tròn có viền xanh lá cây và nền trắng, từ trước ngực đến chân thêu mấy cây thúy trúc kết hợp thêm một tầng lụa mỏng được phủ lên bên ngoài. Một thân y phục này làm tôn lên mặt mày tuấn dật, thân hình cao lớn của hắn khiến người nhìn không thể rời mắt. Có lẽ vì lên làm Hoàng Đế nên Lục Hựu Bạch dù mới hai mươi hai tuổi, nhưng trên người lại không duyên cớ nhiều thêm mấy phần uy thế khiến người ta không dám nhìn thẳng vào hắn.

Trình Mộ Nhàn ngược lại đã quen thuộc với điều đó, dù sao ở kiếp trước nàng đã trải qua hai ba mươi năm cùng giường chung gối với hắn nên chẳng có gì đáng sợ cả.

Việc Lục Hựu Bạch đến Trình Thượng thư phủ hôm nay để cầu hôn đã là cho Trình Thượng thư phủ mặt mũi lớn. Ở loại tình huống này, Trình Thượng thư phủ dù không gả cũng phải gả.

Trình Mộ Nhàn biểu thị mình không có cảm giác, thậm chí còn nghĩ muốn từ hôn.

Nhưng lời này nàng lại không dám nói ra.

Lúc đầu, Lục Hựu Bạch còn kéo căng khuôn mặt không chịu nói, cho đến khi nhìn thấy Trình Mộ Nhàn tiến lên hành lễ với mình thì biểu cảm trên mặt hắn mới hòa hoãn hơn một chút.

"Trình cô nương ngồi đi".

"Tạ Bệ hạ".

Bên này Trình Mộ Nhàn vừa ngồi xuống, bên kia Lục Hựu Bạch đã nhìn nàng nói: "Trình cô nương là trưởng tỷ trong nhà, cũng nên dạy bảo đệ muội trong phủ một chút mới đúng".

Một câu này của Lục Hựu Bạch chính là nói Trình Mộ Đình không tuân theo quy củ.



Trình Mộ Nhàn sửng sốt, đại khái là không nhớ rõ có một màn như thế, nàng lập tức nảy ra ý hay: "Bệ hạ khó xử thần nữ rồi, thần nữ sao có thể quản được chuyện của đệ muội chứ?".

"Cha ta nói đã có di nương dạy bảo rồi". Lời này vừa nói ra, gương mặt già nua của Trình Thượng thư trở nên có chút nhịn không được rồi. Ở Tây Chiêu, không bao giờ có chuyện để thiếp thất dạy bảo con cái. Nếu như chuyện này mà truyền ra, nó sẽ là trò cười và là đề tài câu chuyện của khắp đầu đường cuối ngõ.

Trình Thượng thư đang định mở miệng giải thích, lại bắt gặp ánh mắt của Lục Hựu Bạch rơi vào trên người mình khiến Trình Thượng thư không khỏi kinh hãi. Vị tân đế này, dường như còn khó đối phó hơn so với trong tưởng tượng của hắn.

Ánh mắt Lục Hựu Bạch sâu thẳm, toàn bộ đại sảnh thoáng chốc lâm vào yên tĩnh không ai dám mở miệng nói câu nào.

Đại khái thấy tình huống đã tạm được, Lục Hựu Bạch mới nói: "Sính lễ đã được chuyển đến, Trẫm sẽ lập tức hạ chiếu lệnh cho Lễ bộ chuẩn bị đại hôn trong vòng một tháng".

"Thời tiết hôm nay khá tốt, Trình Đại cô nương đi cùng Trẫm một lát đi".

"Trẫm đã phái người chuẩn bị thuyền hoa rồi".

Trình Mộ Nhàn hơi bối rối trước một màn này: Thuyền hoa gì cơ? Theo tình huống ở kiếp trước, nàng và Lục Hựu Bạch không phải nên đi dạo hậu hoa viên của Thượng thư phủ sao? Sao giờ biến thành đi dạo thuyền hoa rồi?

Mơ mơ hồ hồ đáp ứng, Trình Mộ Nhàn đứng dậy đi theo Lục Hựu Bạch. Trình Mộ Đình ngồi kia rốt cuộc không thể nhẫn được nữa, nàng ta không dằn nổi mở miệng nói: "Tỷ tỷ ngày thường đều dẫn Đình Nhi đi chơi cùng, hôm nay là muốn bỏ lại Đình Nhi sao?".

Giọng điệu kiều kiều nhu nhu, đôi mắt đẹp rưng rưng rất có ý tứ nếu Trình Mộ Nhàn không dẫn theo nàng ta thì nàng ta sẽ khóc.

Nội tâm của Trình Mộ Nhàn: Mang ngươi chơi cái rắm ấy!

Thường ngày Lạc di nương hễ có đồ tốt là đều gấp đưa đến chỗ Trình Mộ Đình, có khi nào sẽ nghĩ đến nàng cơ chứ?

Bây giờ còn bày đặt khóc?

Đang lúc Trình Mộ Nhàn ngây người, Lục Hựu Bạch đột nhiên nắm lấy tay Trình Mộ Nhàn nói: "Trẫm cùng với Hoàng Hậu ra ngoài, nếu Trình Nhị cô nương đã không biết quy củ-----".

"Lai ma ma, Trẫm lệnh cho ngươi ở lại Trình Thượng thư phủ dạy bảo lại lễ nghi cho Trình Nhị cô nương, miễn cho ném đi mặt mũi của Hoàng Hậu và Trình Thượng thư phủ!".

"Lão nô tuân chỉ".

Theo một tiếng này của Lai ma ma rơi xuống, Trình Mộ Nhàn không biết đã cười trộm ở trong lòng bao nhiêu lần. Cho đến khi lên thuyền hoa rốt cuộc không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

"Ngươi đang cười gì vậy?".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play