Thế nhưng Hoàng Triều có mạnh đến đâu thì cũng có ngày lụi tàn. Sau khi Huyền Hoàng chết, Thiên Long Thánh Tông dần lụi bại vì bị diệt trừ, mãi tới khi Thuỷ Tổ Tam Tông thống nhất Đại Sở thì mới sáng lập ra Đại Sở Huyền Tông.  

“Cô…cô thật sự là con gái của Huyền Hoàng sao?”, Diệp Thành kinh ngạc hỏi lại lần nữa.  

Nam Minh Ngọc Thu không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.  

“Vậy thì lại không đúng”, Diệp Thành gãi đầu: “Huyền Hoàng là người của năm nghìn năm trước, cô là con gái của ông ta thì cũng phải năm nghìn tuổi rồi chứ, không phải cô muốn nói với ta cô đã sống năm nghìn năm rồi chứ? Hay là…”  

Diệp Thành nói tới đây lại nhìn Nam Minh Ngọc Thu bằng ánh mắt thăm dò: “Hay là cô là một vị Đại Thánh?”  

“Ngươi còn biết cả Đại Thánh?”, mãi tới lúc này, Nam Minh Ngọc Thu mới từ từ quay đầu, nhìn Diệp Thành bằng khuôn mặt ý tứ: “Là vị tiền bối truyền Tiên Luân Nhãn cho ngươi nói với ngươi phải không?”  

Diệp Thành vội gật đầu.  

“Chẳng trách”, Nam Minh Ngọc Thu khẽ giọng, nói: “Ta không phải là Đại Thánh, cho dù là năm nghìn năm trước thì tu vi của ta cũng chỉ ở cảnh giới Chuẩn Hoàng”.  

“Cảnh giới Chuẩn Hoàng?”, một từ mới lạ khiến Diệp Thành gãi đầu: “Cảnh giới này thuộc tầng thứ mấy?”  

“Trên cảnh giới Thiên chính là cảnh giới Hoàng, ta của năm nghìn năm trước chỉ còn một chút nữa là tới cảnh giới Hoàng rồi”.  

“Vậy cũng không đúng”, Diệp Thành cảm thấy rối trí, “cho dù là ở cảnh giới Hoàng thì cùng lắm chỉ có thể sống được ba trăm năm, huống hồ cô chỉ ở cảnh giới Chuẩn Hoàng, cô sống cả năm nghìn năm, nói ra nghe thật vô lí”.  

“Là vì trước khi phụ hoàng ta vào Thập Vạn Đại Sơn đã phong ấn ta”, Nam Minh Ngọc Thu cuối cùng cũng nói ra bí mật: “Mãi tới ba trăm năm trước ta mới thức tỉnh”.  

“Huyền…Huyền Hoàng vào Thập Vạn Đại Sơn?”, Diệp Thành sững người.  

“Sau đó thì sao?”, sau giây phút thẫn thờ, Diệp Thành lại vội hỏi lại.  

“Ba trăm năm trước ta thức tỉnh và trông thấy một quyển mật tông do Huyền Bá để lại. Từ khi phụ hoàng vào Thập Vạn Đại Sơn thì không ra ngoài nữa, vì tìm Phụ Hoàng mà Huyền Bá cũng vào Thập Vạn Đại Sơn”.  

“Hoá ra không phải Huyền Hoàng đã chết mà vào Thập Vạn Đại Sơn mới mất tích”, Diệp Thành lẩm bẩm, hắn lại lần nữa nhìn sang Nam Minh Ngọc Thu: “Vậy Huyền Bá mà cô nói có ra khỏi đó không?”  

“Ta không biết”, Nam Minh Ngọc Thu khẽ lắc đầu, vẻ mặt có phần bi thương: “Sau khi ta thức tỉnh thì liền tới Thập Vạn Đại Sơn, vì có pháp khí ở cảnh giới Thiên của phụ hoàng bảo vệ nên ta mới có thể sống sót quay về, sau đó ta không ngừng vào Thập Vạn Đại Sơn nhưng ngặt nỗi ta không thể vào sâu bên trong, do vậy mà ta mới đem đá ở trong đó ra ngoài, hi vọng xẻ mỗi tảng đá ra thì bên trong có thêm vật sống, biết đâu ta có thể có được thông tin có giá trị từ những vật sống đó”.  

“Ta hiểu rồi”, Diệp Thành bất giác nhìn về phía tảng đá cách đó không xa, “chẳng trách mà bao lâu như vậy rồi cô cũng không muốn đem nó về Thập Vạn Đại Sơn”.  

“Đây là một cơ hội, ta không muốn từ bỏ nhưng tảng đá này khiến ta hồi hộp, vì để tránh gặp phải biến cố nên ta mới phong ấn nó”. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play