Woa.  

Không tới một giây, Diệp Thành đã rít lên, hắn nửa quỳ dưới đất.  

Phụt!  

Ngay sau đó hắn phun ra cả miệng máu, ánh sáng trong Lục Đạo Tiên Luân Nhãn cũng ảm đạm tới cực điểm, tiếp đó, một dòng máu tươi màu đen chảy ra khỏi tròng mắt hắn, quan trọng nhất là đầu của hắn cứ thế vang vọng tiếng vang dồn dập, phần đầu như muốn nổ tung.  

Thấy vậy, nữ tử kia bước tới bên Diệp Thành.  

“Vì sao lại như vậy?”, nữ tử chỉ điểm vào người Diệp Thành, giúp hắn trấn an lại phần não bộ.  

Vì sự giúp đỡ của cô ta mà khí tức gấp gáp của Diệp Thành dần ổn định lại hơn nhưng hắn vẫn nhìn tảng đá bằng khuôn mặt hết sức kinh hãi.  

“Ngươi nhìn thấy gì?”, nữ tử kia nhìn Diệp Thành và hỏi bằng giọng khó hiểu.

“Ngươi nhìn thấy gì?”, nữ tử kia nhìn Diệp Thành bằng khuôn mặt khó hiểu.  

“Một con mắt”, có lẽ đến Diệp Thành cũng không phát hiện ra khi hắn nói câu này, giọng điệu của hắn rất run.  

Trong giây phút đó, Diệp Thành chỉ cảm thấy trạng thái của mình như bị cuốn vào trong thế giới sâu xa không thấy đáy, dường như vào giây phút đó hắn đã là một người chết rồi, cho dù tới bây giờ thì hắn vẫn cảm thấy toàn thân lạnh toát.  

Diệp Thành thậm chí biết rằng con mắt đó có phải là mắt của con người hay không. Nếu như là người thì tại sao lại đáng sợ như vậy.  

“Một con mắt?”ở bên, nữ tử mặc y phục trắng nhíu mày: “Lẽ nào bên trong đó còn có vật sống?”  

“Tiền bối nên đưa nó về Thập Vạn Đại Sơn đi”, phía này, Diệp Thành tái mét mặt lên tiếng.  

Nữ tử kia không trả lời, cứ thế im lặng đứng trước tảng đá.  

Diệp Thành cũng im lặng, không dám nhìn tảng đá kia nữa. Hồi lâu, nữ tử kia mới khẽ hé môi, giọng nói thản nhiên nhưng lại mang theo vẻ bi thương: “Mặc dù ta cũng sợ hãi nhưng ta cũng thực sự hi vọng bên trong có vật sống với linh trí, có thể giải thích thắc mắc của ta không?”  

Nghe nữ tử kia nói vậy, Diệp Thành khẽ cau mày: “Tiền bối, đây không phải là chuyện đùa, đến người còn không thể làm gì nó, nếu như để nó phá tảng đá ra ngoài thì sẽ là mối hoạ uy hiếp Thiên Long Cổ Thành và thậm chí là cả Đại Sở này”.  

“Thực ra ta không phải là thành chủ của Thiên Long Cổ Thành”, câu tiếp theo của nữ tử kia khiến Diệp Thành thẫn thờ.  

“Ta tên là Nam Minh Ngọc Thu, là con gái của Huyền Hoàng”.  

“Huyền…Huyền Hoàng?”, nghe vậy, Diệp Thành bất giác lùi về sau một bước, trong ánh mắt hắn hiện lên cái nhìn khó tin.  

Huyền Hoàng là sự tồn tại chí cao vô thượng, năm nghìn năm trước từng thống nhất Đại Sở, chính là vị hoàng của vùng đất rộng mênh mông này, ông ta lập ra Thiên Long Thánh Tông, thống trị Đại Sở cả hàng nghìn năm. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play