“Đến cô ở cảnh giới Chuẩn Hoàng mà còn hồi hộp thì thứ bên trong tảng đá này đáng sợ thế nào chứ?”, Diệp Thành bất giác tặc lưỡi.

“Ta không phải ở cảnh gới Chuẩn Hoàng”.  

“Cô vừa nói co ở cảnh giới Chuẩn Hoàng mà”, Diệp Thành hỏi lại Nam Minh Ngọc Thu, tỏ vẻ khó hiểu.  

“Năm nghìn năm trước ta ở cảnh giới Chuẩn Hoàng, đó là sự thật”, Nam Minh Ngọc Thu lên tiếng: “Nhưng sau khi ta tỉnh lại thì tu vi đã bị giáng xuống cảnh giới Chuẩn Thiên, pháp lực trong cơ thể cũng về trạng thái linh lực, đến cả nguyên thần của ta cũng quay về trạng thái linh hồn”.  

“Là vì phong ấn sao?”  

“Không phải”, Nam Minh Ngọc Thu khẽ lắc đầu: “Đầu tiên ta cho rằng vì vấn đề phong ấn nhưng sau đó ta nhận ra không phải do phong ấn mà do thiên địa của Đại Sở”.  

“Là…là sao?”, Diệp Thành nhìn Nam Minh Ngọc Thu với vẻ mặt khó hiểu.  

Nam Minh Ngọc Thu hít vào một hơi thật sâu rồi từ từ lên tiếng: “Năm nghìn năm trước tu sĩ ở cảnh giới Thiên tầng thứ chín rất nhiều, tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Hoàng cũng không ít nhưng Đại Sở chỉ có một người ở cảnh giới Hoàng và cũng là người duy nhất ở cảnh giới Hoàng của năm nghìn năm trước, ông ấy chính là phụ hoàng của ta”.  

“Lúc đó Đại Sở không dị thường như hiện tại. Đại Sở của hiện tại có một luồng sức mạnh vừa mạnh mẽ lại thần bí trấn áp thiên địa”.  

“Cảnh giới Chuẩn Thiên ngày nay giống như cảnh giới Chuẩn Hoàng của năm nghìn năm trước, cảnh giới Thiên của ngày nay giống như cảnh giới Hoàng của năm nghìn năm trước. Cảnh giới Hoàng ở năm nghìn năm trước là sự tồn tại chí tôn, nhưng năm nghìn năm sau vì sự trấn áp của sức mạnh thần bí kia mà tu vi ở cảnh giới Thiên có thể là chí tôn nhưng đáng tiếc thời đại này vẫn chưa xuất hiện ở tu sĩ có cảnh giới Thiên”.  

“Sức mạnh thần bí lại mạnh mẽ?”, Diệp Thành lẩm bẩm: “Có thể khiến người ở cảnh giới Chuẩn Hoàng quay về cảnh giới Chuẩn Thiên, xem ra đúng như Thái Hư Cổ Long nói, thiên địa của Đại Sở thực sự đang thay đổi”.  

Sau giây phút trầm ngâm, Diệp Thành lại nhìn sang Nam Minh Ngọc Thu: “Tiền bối, cô có biết Thiên Huyền Môn không?”  

“Biết”, Nam Minh Ngọc Thu khẽ gật đầu: “Thiên Huyền Môn tồn tại từ năm nghìn năm trước rồi, nó không thuộc Đại Sở, cũng chưa bao giờ can dự vào việc của Đại Sở”.  

“Vậy cô có biết lai lịch của nó không?”  

“Ta không biết”, lần này, Nam Minh Ngọc Thu lại lắc đầu nhưng giọng nói mang theo ý tứ: “Nhưng Thiên Huyền Môn rất mạnh, mạnh tới mức khiến người ta ngộp thở. Phụ hoàng ta từng nói năm xưa sau khi tiến giới tới cảnh giới Thiên thì đã từng khiêu chiến với Thiên Huyền Môn”.  

“Sau đó thì sao?”, Diệp Thành vội hỏi.  

“Bị người ta chỉ điểm một lần mà bay về”.  

“Chỉ…chỉ điểm một lần mà bay về?”, Diệp Thành sững người, hắn chỉ cảm thấy đầu óc mộng mị: “Đường đường là tu sĩ ở cảnh giới Hoàng, là chí tôn của Đại Sở mà lại bị người ta chỉ điểm phải bay về, Thiên Huyền Môn mạnh như vậy sao?”, Lẽ nào Thiên Huyền Môn còn có sự tồn tại cao hơn kẻ mạnh ở cảnh giới Thiên?” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play