“Tiểu tử, nghĩ thông suốt chưa?”, ngay sau đó, giọng của Thái Hư Cổ Long lại vang lên: “Làm cô ta đi rồi ta nói cho ngươi cách phá giải cấm chế”.
“Mẹ nó, ta có làm cô ta không thì liên quan gì đến việc ngươi nói cho ta biết cách phá giải?”
“Có, đương nhiên là có”, Thái Hư Cổ Long vuốt râu đầy ẩn ý: “Chủ yếu là ta muốn xem xem đứa bé do Hoang Cổ Thánh Thể và Huyền Linh Chi Thể sinh ra có thật sự ghê gớm như trong truyền thuyết không”.
“Được lắm!”, Diệp Thành không khỏi giơ ngón tay cái lên.
“Vậy rốt cuộc ngươi có làm không?”
“Ngươi nói cho ta cách phá giải trước đi, xong chuyện ta sẽ làm”.
“Vậy ta nói cho ngươi xong, ngươi không làm thì chẳng phải ta sẽ chịu thiệt sao?”, Thái Hư Cổ Long lườm chín phân thân của Diệp Thành: “Đừng tưởng ta không biết ngươi đang nghĩ gì, bớt lừa ta đi”.
“Xuỳ”, Diệp Thành không cho là thế: “Vậy nếu ta làm rồi ngươi không nói cho ta thì sao?”
“Vớ vẩn, ta không phải loại người đó”.
“Ngươi giả vờ giỏi lắm”, Diệp Thành nói một câu đầy ẩn ý.
“Không tin thì thôi, lão tử còn không muốn nói đây”, Thái Hư Cổ Long lườm chín phân thân của Diệp Thành lần nữa rồi dứt khoát nằm xuống, chìm vào giấc ngủ.
“Không cần ngươi nói, tiểu gia đây cũng phá giải được”, Diệp Thành lẩm bẩm.
Sau đó hắn lại cất bầu rượu đi, ngồi xếp bằng trên mặt đất.
Hắn nhẩm niệm, gọi tiên hoả và thiên lôi.
Tuy nhiên dù hắn gọi được thiên lôi và tiên hoả trong đan hải nhưng chúng không ra ngoài được, vì đan hải đã bị cấm chế nên chúng cũng bị phong ấn ở trong, muốn ra ngoài cần phải phá được phong ấn của đan hải.
Trong khoảng thời gian đó, hắn đã không chỉ một lần điều khiển tiên hoả và thiên lôi tấn công màn sáng kiên cố phong ấn đan hải, nhưng lần nào cũng thất bại, ngược lại hắn còn chịu khổ.
Cách này không được, hắn lại dùng đến sức mạnh linh hồn, nhưng cũng không phá được cấm chế trên đan hải.
Tiếp đó hắn lại sử dụng rất nhiều cách khác, nhưng đều không có tác dụng.
Mẹ kiếp!
Thử đến nửa đêm, Diệp Thành mới ngồi bệt dưới đất, mồ hôi nhễ nhại, sắc mặt tái nhợt mà cấm chế của đan hải vẫn không thể phá được.
Ừng ực!
Diệp Thành tu rượu ừng ực, sau đó nhìn sang Cơ Tuyết Băng, cô ta vẫn ngồi im như lúc ban đầu, không hề nhúc nhích, vẻ mặt lãnh đạm, trong đôi mắt đẹp không có cảm xúc gì, dường như mọi sự quấy nhiễu của thế giới bên ngoài đều không liên quan đến cô ta.
Diệp Thành lại quay đầu lại, ngồi ở đó sờ cằm, vẫn đang vắt óc nghĩ cách phá giải phong cấm.
“Đan hải bị phong cấm, linh lực chân nguyên cũng bị phong cấm, linh khí không vào được đan hải, linh lực trong đan hải cũng không ra được”.
“Phong cấm này thật bá đạo, ngay cả tiên hoả và thiên lôi cũng bị phong ấn bên trong”.
“Không công phá được từ bên trong, bên ngoài cũng không phá được”, Diệp Thành không ngừng lẩm bẩm: “Muốn phá giải cấm chế không thể sử dụng vũ lực mãi, phải tìm đúng cách”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT