Thời gian chầm chậm trôi qua, đêm đã về khuya.

Trong khu vườn nhỏ tĩnh lặng, Diệp Thành chống cằm suy nghĩ, Cơ Tuyết Băng khoanh tay ôm đầu gối, hai người như không liên quan gì đến nhau, hắn suy nghĩ chuyện của hắn, cô ta suy nghĩ chuyện của cô ta, không ai nói với ai câu nào.

Hế, đúng rồi!



Không biết đến lúc nào, Diệp Thành chợt vỗ đùi cái đét, có lẽ tiếng hô của hắn quá bất chợt khiến Cơ Tuyết Băng cũng giật nảy mình.

Bây giờ, Cơ Tuyết Băng càng tin chắc rằng Diệp Thành thật sự bị điên, hắn ngồi lẩm bẩm một mình cả tối, như đang nói chuyện với chính mình, lảm nhảm như kẻ tâm thần.

“Từ bên trong không phá giải được, từ bên ngoài cũng không phá giải được, nếu đồng thời tấn công từ cả bên trong lẫn bên ngoài, như vậy có lẽ sẽ được”, Diệp Thành không phát hiện ra ánh mắt của Cơ Tuyết Băng, hắn đang hoàn toàn chìm đắm trong việc nghĩ cách phá giải cấm chế đan hải.

“Tiên hoả và thiên lôi có thể công phá từ bên trong, muốn phá giải cấm chế cần có ngoại lực”.

“Ngoại lực”, Diệp Thành xoa cằm, suy nghĩ nhanh chóng xoay chuyển: “Đại địa tinh nguyên mà chín phân thân ở thế giới dưới lòng đất của Chính Dương Tông truyền tới là ngoại lực, sức mạnh của tinh tú mà chín phân thân ở cấm địa hoang mạc truyền tới cũng là ngoại lực”.

“Nếu tính như vậy thì sức mạnh của ma đạo, huyết mạch của Hoang Cổ Thánh Thể, sức mạnh linh hồn cũng là ngoại lực”.

“Chỉ cần phá vỡ được sự cân bằng của cơ thể thì đều là ngoại lực”.



“Đáng tin cậy đấy”, nghĩ đến đây Diệp Thành cười thành tiếng, lập tức đứng dậy chạy ra ngoài.

“Ngươi đi đâu đấy?”, đến lúc này, Cơ Tuyết Băng vẫn luôn im lặng mới lên tiếng.

“Tìm kỹ nữ”.

Bầu trời đêm thăm thẳm, những vì sao sáng lấp lánh.

Nam sở về đêm không hề yên bình, quan trọng đó là động tĩnh phía Thanh Vân Tông quá lớn, từ khi Thanh Vân Tông bị bao vây, liên quân của Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông đã dốc hết sức công kích bọn họ hai ngày một đêm rồi.



Có điều điều khiến bọn họ cảm thấy khó chịu đó là bọn họ vẫn không thể nào công phá được kết giới hộ sơn của Thanh Vân Tông.

Phía này, Diệp Thành ra khỏi tiểu viên, hắn cứ thế chạy ra khỏi cổ thành rồi lại chạy vào một rặng núi.

Vì phải thử một loại phương pháp phá giải nên có lẽ phải dùng đến rất nhiều quân bài áp chót, ví dụ như ma đạo, không thể nào để Cơ Tuyết Băng trông thấy được, nếu không thì thân phận của hắn rất có khả năng sẽ bị nghi ngờ.

Rầm!

Không lâu sau đó, bên trong rặng núi liền vang lên tiếng động mạnh khiến chim muông bay tán loạn.

Diệp Thành tạo ra một sơn động trên vách đá sau đó bay vào trong, tiếp đó hắn triệu gọi ra Âm Minh Tử Tướng trấn thủ cửa sơn động.

Không lâu sau đó, hắn liền khoanh chân ngồi xuống.

Bắt đầu thôi!

Đầu tiên, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu rồi mới từ từ nhắm mắt lại.

Ma đạo, mở!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play