Bùm! Đùng! Đoàng!
Suốt một ngày, tiếng nổ ầm ĩ bên phía Thanh Vân Tông vẫn chưa ngừng lại.
Nam Sở cũng không yên bình, sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt, Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông đều đang âm thầm liên lạc với các gia tộc phụ thuộc, muốn họ cũng phái quân đến trợ chiến, hợp lực cùng phá vỡ kết giới hộ sơn của Thanh Vân Tông.
Không chỉ bọn chúng, Thanh Vân Tông cũng thông qua các cơ sở tình báo liên lạc với mấy gia tộc phụ thuộc.
Nhưng tin mà nhân viên tình báo truyền về lại khiến sắc mặt bọn họ trở nên khó coi hơn.
Đêm qua, sự chú ý của bọn họ đều đổ dồn vào quân liên minh của Hằng Nhạc và Chính Dương, không hề biết rằng các gia tộc phụ thuộc cũng đã bị tiêu diệt gần hết, tin tức tới hôm nay mới truyền tới.
“Khốn nạn”, trong đại điện của Thanh Vân Tông, Công Tôn Trí tức giận gào thét: “Hằng Nhạc, Chính Dương, các ngươi thật đáng hận”.
Đúng như Diệp Thành đoán, đương nhiên Thanh Vân Tông sẽ tính món nợ này cho Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông.
Chỉ là Công Tôn Trí nào biết, các gia tộc phụ thuộc Thanh Vân Tông không phải do Hằng Nhạc và Chính Dương tiêu diệt, mà là do Diệp Thành phái người âm thầm tiêu diệt.
Mà Hằng Nhạc và Chính Dương cũng đến giờ mới nhận được tin tức.
Khác với Thanh Vân Tông, hai bên kia lại nghi ngờ lẫn nhau, Hằng Nhạc nghĩ là Chính Dương Tông làm, mà Chính Dương Tông lại nghĩ là Hằng Nhạc Tông làm, vì vậy đến giờ cả ba tông vẫn không hay biết gì.
Lúc này, phía Chung Quy, Chung Giang, Cổ Tam Thông đang nhàn nhã uống rượu ở thành cổ Thiên Thu, nghe từng tin tình báo mà Nhân Hoàng truyền tới, tâm trạng họ lại càng thoải mái hơn.
“Ba tông hỗn chiến, ba tông đều thảm, kết cục này còn hoàn mỹ hơn ta tưởng tượng!”, lão tổ nhà họ Tô cười sung sướng.
“Hoá ra còn có thể đánh trận kiểu này”.
“Chúng ta cũng phải cảnh giác!”, Chung Quy vuốt râu: “Ba tông đều tổn thất lớn, chắc chắn sẽ điều tra kỹ lưỡng việc này, chúng ta chắc chắn sẽ bị gọi về điện chính của Hằng Nhạc Tông, đừng để xảy ra sai sót”.
“Đừng lo, còn có Diệp Thành mà, tiểu tử đó nhiều mưu kế lắm”.
“Nhưng nói đến hắn, có phải đã đến lúc hắn nên về rồi không?”, Cổ Tam Thông nhấp một ngụm rượu, khoan thai hỏi.
“Không sao, ai chết chứ hắn sẽ không chết đâu, chắc đang trên đường về đấy”.
…
Bầu trời đêm thăm thẳm, những vì sao như những hạt cát bụi.
Trong khu vườn nhỏ ở thành cổ, Diệp Thành vẫn đang ôm bình rượu khoan thai thưởng thức, thi thoảng cũng sẽ nhìn Cơ Tuyết Băng.
Cơ Tuyết Băng vẫn im lặng, từ lúc ngồi dưới gốc cây linh quả thì không hề nhúc nhích, động tác duy nhất là thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn hắn.
“Chắc cô ta đang nghĩ làm sao để bóp chết mình đây”, Diệp Thành ngoáy tai.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT