Hướng Thu Vân nhìn chằm chằm vào cánh cửa, cau mày dùng sức chà chà 

chỗ bị anh hôn lên, mãi cho đến khi cái trán cũng bị sát cho đỏ au thì cô mới dừng lại, cởi giày lên giường. 

Trên giường và trên chăn đều là mùi hương của Hạ Vũ Hào, cô cho rằng trong tình cảnh này cô sẽ không ngủ được. Nhưng không biết là do quá mệt hay là nguyên nhân nào khác, không được bao lâu sau khi nằm xuống thì cô đã ngủ say rồi. 

Đến khi một loạt tiếng động ồn ào vang lên mới đánh thức được Hướng Thu Vân, bên ngoài giống như có rất nhiều người đang nói chuyện và đi lại, cô ngồi dậy mang giày vào, đẩy cửa đi ra ngoài. 

Ngoại trừ Hạ Vũ Hào cùng với Phó Tổng Giám đốc Lý, trong văn phòng còn có rất nhiều người khác, trong tay bọn họ ôm từng xấp từng xấp hồ sơ đang bận rộn chuyện gì đó. 

Còn có một người ngồi đối diện Hạ Vũ Hào, người đó có nhiều nét trông giống anh, nhưng dưới đuôi mắt lại có một nốt ruồi lệ, làn da rất trắng, khí chất có hơi trung tính. 

Trước đây cô đã gặp người này, đây là con trai nhỏ của dì Ba nhà họ Hạ, tên là Hạ Nhuận Trạch. 

Thấy cô từ trong phòng nghỉ đi ra, những người đang bận rộn trong phòng làm việc đều sửng sốt một chút cùng nhìn về phía cô, Hạ Nhuận Trạch cũng thế. 

“Đã lâu không gặp, Hướng Thu Vân” Hạ Nhuận Trạch chào hỏi cô, giọng nói nằm trong khoảng vực giữa nam và nữ, rất từ tính. 

Hướng Thu Vân không thân với anh ta nên cô chỉ nở một nụ cười lạnh nhạt. 

Thấy vậy trong mắt Hạ Vũ Hào hiện lên một chút tia sáng, anh đứng dậy đi đến trước mặt Hướng Thu Vân, vừa hay ngăn cản ánh mắt nhìn về phía cô của Hạ Nhuận Trạch: “Làm ồn đến em à? Mang nút bịt tai rồi ngủ tiếp một lát đi, chờ đến trưa sẽ dẫn em ra ngoài ăn cơm” 

Thái độ thân mật không chút nào che giấu của anh dành cho Hướng Thu Vân một thời gian rồi nhưng cô vẫn không thể thật sự thích ứng được, theo bản năng lùi về phía sau vài bước. 

“Hoá ra tình cảm của anh Ba và cô Hướng cũng không tốt như tôi tưởng ha.” Hạ Nhuận Trạch kéo dài giọng nói của mình. 

Hạ Vũ Hào xoay người, vẻ mặt lạnh tanh nhìn anh ta: “Ừ, cũng chỉ tốt hơn một 

chút so với quan hệ của cậu và Hân Yên thôi.” 

“Lời nói của anh Ba có ý châm biếm đấy” Hạ Nhuận Trạch một tay chống cằm, dưới ánh mặt trời, nốt ruồi lệ dưới mắt tản ra sự quyến rũ: “Là bởi vì ông nội đưa vị trí Tổng Giám đốc cho tôi sao?” 

Hạ Vũ Hào: “Không phải, chỉ đơn giản là nhìn cậu không vừa mắt mà thôi.” 

Hạ Nhuận Trạch đứng thẳng người lên: "Cái gì anh cũng đều không có, vậy mà còn có thể nói chuyện thẳng thắn như vậy. Anh ba, anh quả thật làm cho tôi bội phục vô cùng”. 

“Về sau cậu sẽ càng thấy bội phục tôi nhiều hơn nữa đấy.” Hạ Vũ Hào cười nói: “Hướng Thu Vân còn đang mang thai, rất nhanh bị đói bụng, bây giờ lại có Phó tổng giám đốc Lý đang ở đây nên tôi sẽ cùng cô ấy đi ăn tối trước”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play