Hướng Thu Vân nuốt xuống miếng trứng chiên trong miệng, chần chờ một chút sau đó ừ một tiếng. 

Sau khi cơm nước xong, hai người cùng đến Tập đoàn Hạ Thiên. 

“Xin chào Tổng Giám đốc Hạ.” 

“Chào Tổng Giám đốc Hạ, buổi sáng tốt lành” 

Những nơi mà hai người đi qua đều không ngừng có người chào hỏi với Hạ Vũ Hào, còn có người lén lút nhìn về phía Hướng Thu Vân. 

“Nhìn đủ rồi chứ?” Hạ Vũ Hào ôm Hướng Thu Vân, ánh mắt dừng lại trên người những nhân viên đang đứng trước mặt. 

Mấy người họ ngượng ngùng mà cười cười, vội vàng dời ánh mắt đi. 

Khi hai người bước vào thang máy, Hướng Thu Vân mới đẩy tay Hạ Vũ Hào ra, cô đứng vào một góc cách anh xa nhất. Anh nghiêng đầu nhìn cô, bước vài bước đến bên cạnh cô, làm như thể không biết cô cố tình muốn tránh xa khỏi anh vậy. 

Hướng Thu Vân nhíu mày, chờ sau khi thang máy tới nơi, cô là người đầu tiên ra khỏi thang máy. 

Một người đàn ông trung niên hơn 50 tuổi với khí thế hiên ngang đã đứng ở bên ngoài, thấy cô bước ra từ thang máy chuyên dụng của Tổng Giám đốc thì có chút ngạc nhiên mà co giật khóe mắt. 

“Phó Tổng Giám đốc Lý” Sau khi Hạ Vũ Hào ra khỏi thang máy, anh gọi người đàn ông một tiếng. 

Phó Tổng Giám đốc Lý thu hồi ánh mắt đang dừng lại trên người Hướng Thu Vân, vài bước đã đi đến trước mặt anh, hơi có chút nôn nóng hỏi rằng: “Tôi nghe nói hôm nay sẽ bắt đầu bàn giao công việc của Tổng Giám đốc, sau đó để cho cậu Năm tiếp nhận chức vụ Tổng Giám đốc này đúng không?” 

“Ừ” Hạ Vũ Hào vừa nói vừa đi vào phòng làm việc của Tổng Giám đốc: “Đi vào rồi nói tiếp.” 

Hướng Thu Vân thật sự ngủ không đủ giấc, lúc này đây đầu thì nàng chân thì nhẹ, mi tâm đau nhức từng cơn, cô nghiêng nghiêng ngả ngả đi theo phía sau anh. 

Đang nghĩ xem tới khi nào mới có thể đi ngủ thì có một bàn tay giữ cô lại, ngay sau đó có ngón tay đặt lên mi tâm của cô, sức lực vừa phải thay cô xoa ấn vài cái. 

“Vào phòng nghỉ ngủ đi, sợ tiếng nói chuyện ồn ào thì mang nút bịt tai vào” Hạ Vũ Hào kéo Hướng Thu Vân vào trong phòng nghỉ, lấy ra một đôi nút bịt tai từ trong túi quần tây rồi nhét vào lòng bàn tay cô. 

Phó Tổng Giám đốc Lý nhìn cảnh này có hơi kinh ngạc một chút. 

Tổng Giám đốc Hạ mà cũng có lúc chu đáo như vậy sao? 

“... Cảm ơn” Hướng Thu Vân nhận lấy nút bịt tai, chần chờ một lát mới nói. 

Hạ Vũ Hào Vỗ nhẹ lên đầu cô, trong mắt thoáng hiện một chút dịu dàng không dễ gì phát hiện được: “Đi ngủ đi.” .

||||| Truyện đề cử: Nhẹ Nhàng Câu Dẫn |||||

Nói xong còn không đợi cô lùi lại đã hôn nhẹ một cái lên trán cô, anh rời khỏi phòng nghỉ, đóng cửa lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play