Đông Quân nhìn thấy cô là cười rạng rỡ ngay, xem ra mấy chục người

có mặt ở đây không ai so được với người trước mắt.

"Anh còn nghĩ là em sẽ tới cùng Thanh Bách." "Hay là giờ em gọi anh ấy tới cho anh vừa lòng?" - Mỹ An nhướn mày trêu chọc.

"Thôi, anh không muốn thấy gương mặt âm trầm như bị ai cướp đồ của anh ta đâu." - Đông Quân nghĩ tới là thấy ngán ngẩm, hai người họ có muốn hòa hoãn thế nào cũng không tránh được địch ý cho đối phương.

"Cũng do lúc trước anh cứ chực chờ cướp 'đồ' của anh ấy, chứ em thấy

hai người mà làm bạn sẽ hợp nhau lắm." - Đó cũng là nguyên nhân cô đã từng lầm tưởng Đông Quân là Thanh Bách, hai người có nhiều điểm giống nhau.

Đông Quân ra sức lắc đầu: "Anh làm bạn với em là đủ rồi."

Mỹ An cùng Đông Quân đi dạo, khi nhìn thấy phóng viên cô có hơi né tránh một chút.

"Đừng lo, bọn họ không đăng ảnh có em đâu, anh sẽ xử lý."

"Cảm ơn anh, thật ra em là lén đển đây, Thanh Bách không muốn em đi." -Mỹ An cười trừ.

Đông Quân cau mày:

"Anh ta hơi kiểm soát nhỉ?"

"Ai nói phụ nữ hay ghen chứ em thấy đàn ông các anh một khi đã ghen rồi thì hơn chị em chúng em gấp trăm lần."

"Thật ra nếu anh là Thanh Bách thì anh cũng sẽ ghen. Hai người nên nói chuyện với nhau nhiều hơn, đừng có lén chạy tới đây, anh ta mà biết được thì hai người lại gây nhau." - Đông Quân chân thành khuyên, anh không có ý định phá hoại gia đình người khác.

"Em biết chứ, chẳng qua do em cũng có chuyện khó chịu với anh thôi.

Anh cũng biết mà, chuyện gia đình em tới nay chưa ngã ngũ, em làm sao thấy an lòng được." - Mỹ An thở ra một hơi dài.

Đông Quân vươn tay vỗ vỗ vai cô:

"Sao cũng được, em và anh ta nên thẳng thắn với nhau, vợ chồng với nhau có cái gì không thể nói đâu..."

"Buông ra." - Thanh Bách không biết từ đâu bước tới hất mạnh bàn tay đang ở trên vai của Mỹ An xuống.

"Sao... sao anh tới đây?" - Mỹ An trợn mắt nhìn Thanh Bách.

"Câu đó anh phải hỏi em mới đúng." - Thanh Bách ôm lấy eo cô, siết

mạnh kéo cô tới cạnh mình.

"Chúng ta mau chóng về thôi." - Mỹ An không muốn Đông Quân khó xử, mau chóng muốn cùng Thanh Bách rời đi.

"Em đã thấy Tiến Thành tới công ty, là vì chuyện của gia đình em đúng không? Nhưng anh không hề có ý muốn chia sẻ cho em, dù là điều tra được hay không được anh cũng không muốn nói.” - Mỹ An cúi mắt nói, không

muốn nhìn thẳng vào anh.

"Anh cứ như vậy, dù em có tin anh như thế nào cũng sẽ lung lay."

Thanh Bách không trả lời, anh tiến tới ôm lấy cô, mặc cho cô có đánh anh, có dùng sức đẩy anh ra. Than Bách vẫn nhất quyết ôm chặt lấy cô, trong miệng lặp đi lặp lại một câu nói:

"Tin anh, tin anh, tin anh..."

Vợ chồng chính là dù đang cãi nhau cũng không được chia giường ngủ, Thanh Bách sợ Mỹ An muốn chia giường nên đợi cô ngủ hẳn rồi mới bước vào phòng. Anh bước thật khẽ rồi ngồi lên giường, nhấc chân lên chui vào, dịu dàng hôn lên tóc cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play