Mỹ An nhận được tin nhắn của Đông Quân, Đông Quân nói anh sắp khởi công xây xưởng, đã gửi thiệp mới tới Bách Niên nhưng chưa thấy phản hồi.

“Anh yên tâm, chắc chắn em sẽ tới chúc mừng anh." - Mỹ An cong môi.

“Nói lời phải giữ lấy lời đó, anh không ngại em mang theo cả Thanh Bách."

“Được, em sẽ hỏi thử anh ấy." - Mỹ An nói xong thì dập máy.

CÔ kiếm tra lại những tài liệu gần đây xem có bỏ sót thiệp mời của Đông Quân hay không, thật sự không có. Cô bước ra ngoài sang phòng Minh Thái

gõ cửa, sắc mặt Minh Thái không tốt, có chút uể oải.

"Cậu không khỏe à?"

Minh Thái rũ mắt:

"không sao, có chuyện gì vậy?"

"À, tôi chỉ muốn hỏi chúng ta có nhận được thiệp mời khởi công của Đông Quân chưa?"

Minh Thái gật đầu, chậm rãi nói:

"Nhận rồi, Thanh Bách bảo cứ gửi hoa tới chúc mừng là được, hình như anh ấy không muốn cô đi."

Mỹ An cau mày, không nghĩ Tranh Bách đối với chuyện cồ và Đông Quân

vẫn còn nghi kị như thế.

Tôi biết rồi, cậu nêu thấy không khỏe thì nghỉ ngơi đi. Tôi thay cậu xin nghỉ, cùng Thanh Nhi đi dạo cho người khỏe khoắn hơn.”

Minh Thái nghe nhắc tới Thanh Nhi sắc mặt dường như còn kém hơn, Mỹ An thấy vô cùng bất ngờ. Cô còn nghĩ hai người họ sẽ không bao giờ rơi vào chuyện tranh cãi hay mâu thuẫn chứ. Nhưng chuyện nhà mình còn lo chưa xong, Mỹ An không có lòng đi lo cho chuyện nhà người.

Mỹ An và Thanh Bách cùng ăn trưa, cỏ đợi mãi vẫn không thấy Thanh Bách nhắc tới chuyện Tiến Thành tới

đây hôm nay. Mỹ An trong lòng có chút khó chịu, ngay cả chuyện Đông Quân gửi thiệp tới mà anh cũng muốn giấu cô.

“Hình như Đông Quân sắp khởi công xây dựng xưởng, không biết có tố chức gì không." - Mỹ An giả vờ nói một câu.

“Vậy sao, đển khi đó chúng ta cùng đển chúc mừng anh ta." - Thanh Bách vẫn thong thả gắp thức ăn

Mỹ An mím môi, cô không nghĩ đển cô mà anh cũng muốn lừa gạt. Nếu anh đã không tin cô thì anh muốn cỏ phải tin anh như thế nào đây? Mỹ An không nhắc tới chuyện này nữa, cô

quyết định sẽ một mình tới dự lễ khởi công của Đông Quân.

Thanh Bách không nói chẳng qua là vì một chút lòng ghen tuông. Ai yêu mà không ích kỷ, dù gì Đông Quân vẫn luôn sân nặng với Mỹ An, hơn nữa bọn họ còn có 2 năm kề cận. Thanh Bách không có lòng phòng bị làm sao được, chẳng qua anh đã chọn sai cách mà thôi.

"Chúc anh thuận buồm xuôi gió, phát tài phát lộc." - Mỹ An chờ Đông Quân tiếp đãi hết khách quý xong mới tiến tới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play