“Anh nói này sư muội, em đừng hết nhìn đông tới nhìn tây nữa được không? Nghiêm túc một chút nào, đang thảo luận đấy!” Từ Hạc Thu gập ngón tay, dùng đốt ngón tay gõ gõ mặt bàn.
Lương Thần áy náy cười, theo bản năng sờ tóc mình: “Xin lỗi xin lỗi, lần đầu tiên nói chuyện nghiêm túc với anh nên em không quen lắm.”
Thấy Từ Hạc Thu tức giận trừng mắt, Lương Thần vội vàng nắm tay lại, ngồi nghiêm túc cẩn thận.
“Anh vừa nói cũng không biết em nghe vào đầu được mấy câu.” Từ Hạc Thu bất đắc dĩ bưng ly cà-phê lên: “Tóm lại, anh nói rồi đấy, tình hình trước mắt…”
“Em đang nghe em đang nghe mà, anh nói đối thủ mạnh mẽ nhất kia có tiền muôn bể bạc.” Tiếp tục tiếp tục đi.
Từ Hạc Thu buông ly xuống, vẻ mặt khó dò: “Em biết người chủ sự có tiền muôn bể bạc kia là ai không?”
“Ai ạ?” Nghe giọng điệu này giống như là người quen.
Lương Thần hơi nghiêng đầu, trong đầu bắt đầu lọc ra những người mình quen có thể là người kia.
“Chính là cô bạn của Ngôn Tế Thời tình cờ gặp lần trước đó, Hồ Vân Hỉ.” Từ Hạc Thu mất hứng thú, hiếm khi nói lời ý tứ sâu xa.
“Hả? Công ty của cô ấy làm cái gì? Chương trình dưỡng sinh Đông y cũng muốn chen một chân vào sao?” Lương Thần ngơ ngác.
Từ Hạc Thu vô cùng có trách nhiệm giải đáp nghi vấn cho Lương Thần: “Nghiêm túc mà nói thì cô ta là đại diện công ty, còn theo tin tức trước mắt thì cô ta là vật hy sinh trong nội bộ cấp cao, bị đày tới đây mở chi nhánh. Nghe nói trong tay cô ta có một thực phẩm chăm sóc sức khoẻ còn chưa được đưa ra thị trường, hình như quyết tâm mở ra cục diện mới muốn nổi tiếng một lần ở thị trường trong nước …”
Người này vừa mở máy hát liền không đùa không được mà!
“Nói vớ vẩn lắm thế làm gì, ngắn gọn là…” Lương Thần mệt mỏi tì cằm trên bàn, “Người ta rất chịu bỏ tiền, mình thì trên tay không có gạo nên nói chuyện nhỏ chứ gì.”
“Đúng là hoa đào ở trong hồ nước sâu nghìn mét, không kịp chờ đã muốn khoe bố tao là Lý Cương mà.” Từ Hạc Thu xót xa cảm thán.
Lương Thần yếu ớt trần thuật: “Bố cô ấy không phải là Lý Cương.”
“Hả? Em biết cô ta à?”
“Hoàn toàn không biết, nghe người ta nói mấy câu thôi.” Lương Thần không muốn nói chuyện nhiều.
Aiz, thời giờ tựa như nét mặt, năm tháng thì như cái nồi mà.
Hồi đó Ngôn Tế Thời vận dụng quan hệ gia đình vì cô mà tìm đơn vị thực tập đấy cô gái à, cô cũng là một nhân vật đáng được nhắc tới đấy.
Từ Hạc Thu cắn răng: “Được rồi, bất kể lai lịch của cô ta là gì, tóm lại là không có khẩu khí tranh giành bánh chưng màn thầu, sẽ không có nhân dân tệ.” Cằm Lương Thần vẫn đặt trên bàn, nhún nhún vai tỏ ý sao cũng được: “Anh nói em có thể giúp được cái gì đi.”
“Ừ, tình huống hiện tại là như thế này: mặc dù vốn của chúng ta hơi ít một chút nhưng nhìn tình hình trước mắt mà nói, đài truyền hình khá hứng thú với phương án sơ bộ của anh. Có điều, mấy ngày nữa có một cuộc so sánh kế hoạch. Khoảng thời gian này bên Hồ Vân Hỉ cũng sẽ không rảnh rỗi, đến lúc đó nói không chừng là một trận đối chọi gay gắt một mất một còn. Anh cảm thấy anh hoặc em đều không thích hợp ra mặt tham dự so sánh kế hoạch…” Có lẽ Từ Hạc Thu cũng cảm thấy mình nói quá nhiều, hơi ngừng một chút, chờ phản ứng của Lương Thần.
“Tại sao không thích hợp?” Cằm Lương Thần vẫn không rời mặt bàn, chẳng qua theo như nguyện vọng hỏi một câu.
Từ Hạc Thu nhận được khích lệ lớn, tiếp tục thao thao bất tuyệt: “Bởi vì chúng ta đều tốt nghiệp xong liền theo nghề này. Tuy có kiến thức chuyên nghiệp thật đấy nhưng cũng tạo thành tư duy xu hướng tâm lý bình thường, nếu anh hay em đi tham dự thì có thể sẽ sinh ra phản ứng không mới mẻ. Chúng ta cần có một người tiên phong, vừa có sự chuyên nghiệp dày công tu dưỡng lại có góc nhìn rộng trong cái nghề này, phản ứng nhanh có thể đánh một cú sâu vào đài truyền hình khiến cho người ta có cảm giác mới mẻ. Như vậy có thể sẽ đền bù cho số vốn hơi ít của chúng ta.”
“Anh yêu cầu như thế… biết chọn ai đây…” Còn muốn tài đức vẹn toàn, nhan sắc lẫn tài năng đều tuyệt nữa!
“Thật ra thì trong số các bạn của em có một người rất người thích hợp, có điều thân phận cô ấy nhạy cảm quá…” Từ Hạc Thu thở dài một hơi.
Lương Thần cuối cùng cũng ngồi dậy, lưng dựa vào ghế: “Anh nói đến Đường Ảnh á?”
“Ừ. Em ấy học quản lý thuốc Đông y và giờ đang công tác tại đài truyền hình, vậy nên em ấy hiểu rõ truyền thông nhất. Tuy đã mất mấy năm chuyên nghiệp nhưng ít ra vẫn còn có cơ sở.” Đáng tiếc quá đáng tiếc quá mà.
“Đây là dự mưu khi quyết định tham gia à?” Lương Thần lắc đầu: “Sư huynh, ý tưởng này của anh đúng là…”
“Dạ dạ dạ, anh biết anh biết, ý tưởng này của anh thật là ngu thật là ngây thơ được chưa!” Từ Hạc Thu kêu lên, ôm đầu dựa vào ghế.
“Sư huynh, phòng ngủ chúng em tổng cộng có bốn người.” Lương Thần nói đến đó thì ngừng.
Từ Hạc Thu cực kỳ hoảng sợ ngẩng đầu: “Em nói cái bà điên Hoa Tiểu Mãn kia á? Thôi đi, con bé đó ngoài nói nhiều thì cũng là nói nhiều, đến lúc bùng nổ lên thì nói không lại người ta liền đứng lên cởi giầy cao gót ra mà ném ấy!”
Lương Thần và Từ Hạc Thu cùng nhớ lại lúc học đại học có một cuộc thi hùng biện, lớp trưởng Hoa Tiểu Mãn không biết sai tuyến nào lại để cho cô làm người hùng biện thứ ba. Cô ấy bị đối phương tấn công sắc bén dồn ép quá liền cởi giày ra ném đối phương, trong một ngày liền nổi tiếng cả trường.
Thật là phù du một đời mà.
Cô không nhịn được cười to ha ha, hồi lâu mới dừng lại: “Dĩ nhiên không phải nói tới cô ấy rồi, em nói đến Ninh Ninh cơ.”
“Triệu Húc Ninh à?” Ồ, đây là một đề nghị khiến người khác rất bất ngờ lắm đấy, “Em nói thử xem.”
“Anh xem, bây giờ nó đang là bà chủ gia đình, thật ra thì cũng rất nhàm chán, chẳng qua là vẫn không tìm được việc làm thích hợp. Nó vừa có vốn mà chúng ta đang cần lại vừa có góc nhìn mới mẻ. Quan trọng nhất là, tính cách nó ngoài tròn trong vuông, luôn giữ ranh giới cuối cùng,bình thản, suy nghĩ lại rõ ràng, nếu có thể có đối tác thứ hai như em thì tại sao lại không thể có đối tác thứ ba chứ?”
(Ngoài tròn trong vuông: ví với bên ngoài xuề xoà dễ dãi, nhưng trong lòng rất giữ nguyên tắc)
Từ Hạc Thu hơi lưỡng lự: “Nhưng em ấy là bà chủ gia đình lâu như vậy, nếu tranh luận thì rất dễ không ăn khớp với xã hội… Aiz aiz aiz, không phải anh xem thường bà chủ gia đình đâu, chẳng qua anh chỉ bàn về chuyện này, đừng nhân sâm gà trống nhé.”
(Nhân sâm gà trống: cãi nhau lôi cả cha mẹ họ hàng tổ tiên người khác ra mắng)
Lương Thần gật đầu, tỏ ý đã hiểu: “Tuy nó là bà chủ gia đình nhưng trên danh nghĩa nó vẫn là kế toán Phó tổng ở công ty chồng đấy, mỗi một tháng nó đều đến công ty hai lần. Hơn nữa, tính cách nó rất khiêm tốn, vẻ ngoài cũng hiền thục, rất dễ đánh lừa thị giác đối thủ, trên thực tế đầu óc nó tương đối thông minh.”
“Sư muội! Em quả là phúc tinh của anh!” Từ Hạc Thu như trút được gánh nặng nhẹ giọng reo hò.
“Đừng mừng quá sớm. Em phải nói trước với nó một tiếng, để xem quyết định của nó thế nào.” Vẻ mặt Lương Thần rất chân thành, “Sư huynh, anh là bạn của em, nó cũng là bạn của em, em sẽ không vì anh mà ép nó làm chuyện nó không muốn làm đâu.”
“Anh hiểu rồi. Dù sao em cũng cố gắng hết sức nhé, anh cũng phải suy nghĩ lại một chút.”
Tóm lại, làm hết sức, nếu thua cũng không hối hận.
Bàn chuyện xong Từ Hạc Thu rất có trách nhiệm lái xe đưa Lương Thần đến cổng chung cư rồi mới đi. Sau khi Lương Thần vào nhà, mệt mỏi đổi dép, tiện thể lên tiếng chào hỏi Ngôn Tế Thời đang ngồi trên sô-pha trong phòng khách, chân bước không ngừng, hai mắt trống rỗng lảo đảo đến phòng ngủ định thay quần áo.
Tuy nhiên vừa đi chưa được hai bước cô liền bị Ngôn Tế Thời gọi lại. Cô bèn ngoảnh lại nhìn, Ngôn Tế Thời không rõ vẻ mặt cúi đầu ngồi ở chỗ đó, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, tỏ ý cô đến đó ngồi.
Bầu không khí ngưng lại, đầu óc Lương Thần mệt mỏi lại từ từ căng thẳng lần nữa như dây cung, vừa cố gắng suy nghĩ có phải mình chọc tới cái tên sáng nắng chiều mưa này không, vừa lề mề đi tới ngồi xuống.
Im lặng. Im lặng tới mức có thể ép khô người ta.
… Chẳng lẽ là bởi vì buổi sáng nay anh tràn trề hào hứng làm đồ ăn sáng nhưng kết quả mình lại rất qua loa lấy lệ ăn hai miếng liền ra cửa sao?
Không phải mà, buổi trưa lúc gọi điện thoại rõ ràng còn rất bình thường.
… Chẳng lẽ buổi tối anh tham gia bữa tiệc cảm ơn của Hồ Vân Hỉ không được vui ư?
Cũng không đúng, quan tâm chuyện gì của cô ta chứ, cô cũng đâu có đi.
Đầu óc Lương Thần chuyển động nhanh chóng, Ngôn Tế Thời không biết từ đâu mò ra ví tiền của mình, từ trong ví lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, đập mạnh lên trên bàn uống trà nhỏ.
Lương Thần không hiểu gì nhìn tấm thẻ kia.
Đây không phải là thẻ lương của Ngôn Tế Thời sao? Anh bị sao vậy?
“Em để nó vào trong ví anh từ lúc nào?” Anh ngẩng đầu lên, nhìn mặt Lương Thần ngớ ra, ánh mắt nghiêm túc và đau xót trước nay chưa từng có.
“À, hôm qua, hay giữa trưa ngày hôm trước? Tóm lại là hôm sau khi anh đưa em.” Lương Thần bừng tỉnh hiểu ra, cười dịu dàng đối diện tầm mắt anh.
“Tại sao?” Ngôn Tế Thời ngồi ngay ngắn, dáng người càng cứng nhắc.
Cô thở dài, nụ cười chân thành nhưng vẻ mặt kiên định: “Bố mẹ có dạy, con gái không thể dựa vào tiền của đàn ông.”
“Nhưng… Đây là tâm ý và thái độ của anh…” Giọng Ngôn Tế Thời có chút bối rối không biết làm sao.
Không phải bạn gái người khác đều rất vui tiếp nhận quyền quản lý kinh tế của bạn trai ư? Dùng cái này ghi nhận mức độ tình cảm vững chắc của hai người! Bây giờ mình chủ động nộp lên thẻ lương còn bị trả lại, có phải ý nói Lương Thần vẫn coi mình như bạn bè không?
“Em biết đây là tâm ý và thái độ của anh.” Lương Thần cười dịu dàng, mang theo ôn hòa ấm áp: “Cho nên em nghiêm túc thu lại một ngày rồi mới trả lại cho anh.”
Tâm ý và thái độ em đều nghiêm túc chấp nhận, thật đấy.
“Tại sao?” Anh vẫn chưa nghĩ ra, bởi vì căng thẳng và chán nản nên trong đầu ầm ĩ loạn như cào cào nên hỏi đi hỏi lại.
Lương Thần nói nghiêm túc: “Trả thẻ lại cho anh cũng là tâm ý và thái độ của em. Ngôn Tế Thời, em rất vui, đi một vòng lớn như vậy, quanh đi quẩn lại, chúng ta cũng có thể ở cùng nhau, đây là chuyện không dễ dàng nên em rất quý trọng. Nhưng em không thể bởi vì hạnh phúc mà vứt bỏ nguyên tắc và ranh giới cuối cùng của mình. Em chỉ hy vọng chúng ta có thể đi cùng nhau. Nếu có thể đợi đến lúc chúng ta lấy nhau, anh vẫn còn bằng lòng giao tiền và thẻ của anh cho em thì em sẽ nguyện ý lấy về.”
Nếu chúng ta muốn sống đến bạc đầu cùng nhau, quyết tâm ở bên nhau, vậy em sẽ thoải mái dựa vào sự chu cấp của anh. Nhưng anh phải biết, nếu như không dựa vào anh, mình em tự mình một người cũng có thể dựa vào sức mình ở thế gian này chìm nổi, đứng thẳng tắp, mưa gió cũng không sợ hãi.
Đây là niềm kiêu hãnh của em.
Thấy vẻ mặt Ngôn Tế Thời chuyên chú như đang suy tư, Lương Thần hài lòng vỗ vỗ tóc anh, đứng dậy tiếp tục về phòng ngủ, đi làm chuyện cô muốn làm lúc vừa mới về nhà — thay quần áo.
Tay cô còn chưa chạm vào cái nắm cửa thì nghe thấy câu nói yếu ớt của Ngôn Tế Thời: “Cho nên, đây là lời cầu hôn của em à?”
Có thể nghiêm túc một chút được không? Rõ ràng đang nói với anh đề tài rất sâu sắc đấy >~<!
“Xin hãy xem khẩu hình của em.” Gò má Lương Thần hiện lên vết đỏ nhàn nhạt, nghiêng đầu nhìn ánh mắt Ngôn Tế Thời đầy ý trêu chọc, cố trấn định nói: “Mời xem khẩu hình của em…!”
Biến!
Hết chương 23
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT