Dù bà không thích tính cách đánh không ra nổi một cái rắm của Kiều Chấn Quân, bà cũng ghét ông ta luôn che chở cho đồ tai họa Đại Kiều kia, nhưng chuyện ly hôn là không thể nào, cả đời này bà chưa từng nghĩ đến điều đó.
Bây giờ ở đây đều tuyên truyền phụ nữ là một nửa thế giới, tuy trong thành phố cũng có người ly hôn, nhưng xung quanh đây chẳng có ai ly hôn cả.
Hơn nữa, sau khi ly hôn thì bà sẽ ở đâu?
Con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi, nhà mẹ đẻ nhất định sẽ không chứa chấp phụ nữ đã có chồng, chẳng lẽ bà phải ngủ ngoài đường sao?
Vì thế, bà kinh ngạc một lúc rồi nhìn Tiểu Kiều với ánh mắt kì lạ: “Kiều Kiều à, sao con lại hỏi vậy? Chẳng lẽ con hy vọng ba mẹ ly hôn sao? Sao con lại nghĩ như vậy chứ!”
Nhìn dáng vẻ như muốn ăn thịt người của mẹ, lúc này Tiểu Kiều mới nhận ra mình quá nóng vội rồi.
Đây là thời đại nào, dù có khổ sở hay vất vả thì mọi người cũng không dễ dàng ly hôn được, muốn để mẹ cô ly hôn thì phải tính toán kỹ hơn nữa. Huống chi bây giờ cô còn chưa tìm được nhà nào thích hợp. Chuyện này vẫn nên để sau vậy.
Nghĩ vậy, cô cúi đầu, chân vẽ vòng tròn trên đất nói khẽ: “Lúc trước chị hỏi con, hình như chị… muốn ba mẹ ly hôn.”
Phương Tiểu Quyên giống như bị kim đâm, mặt bà đỏ bừng lên vì giận: “Đồ tai họa mất dạy, mẹ biết ngay con bé kia lại giở trò mà!”
Bà ta đang thắc mắc tại sao Kiều Kiều lại hỏi đến việc này, hóa ra là do đồ tai họa kia. Còn bé mà tâm tư lại đen tối, đi xúi giục Tiểu Kiểu để bà ly hôn với Kiều Chấn Quân!
Nghĩ vậy là có thể đuổi bà ra khỏi nhà sao?
Nằm mơ đi!
“Kiều Kiều à, sau này nhớ cách xa con bé tai họa kia một chút, đừng để sự xui xẻo của của nó ảnh hưởng đến con!” Phương Tiểu Quyên giận đến mức nói lầm bà lầm bầm.
“Dạ, con nghe lời mẹ.” Tiểu Kiểu hơi nghiêng đầu, dáng vẻ trong sáng lại ngoan hiền thật vừa mắt.
Phương Tiểu Quyên nhìn cô ngoan hiền như vậy cũng bớt giận, bà ôm cô như bảo bối vào lòng mình.
————–
Mây đen kéo tới, bầu trời xám xịt tối tăm mù mịt, đồng cỏ khô héo lạnh giá, cái rét làm hàm răng người run lên.
Sân nhà họ Kiều vang lên một tiếng “két”, cửa phòng chứa củi phía bên phải bị mở ra, Đại Kiều ló cái đầu nhỏ ra, khí lạnh của buổi sáng tràn tới làm cả người cô run lên, nổi hết da gà.
Đại Kiều thở ra một hơi, cô chà xát bàn tay lạnh như băng rồi chạy ra sân cầm chổi nghiêm túc quét dọn.
Sau khi quét sạch sân, ánh nắng ban mai xuyên qua mấy tầng mây chiếu thẳng vào khuôn mặt đã có hơi thịt vì ăn ngon ngủ tốt của cô khiến nó trở nên hồng hào, từng lông tơ mềm mịn trên mặt như được phủ một lớp hào quang.
Quét sân xong, cô chạy vào bếp lấy một củ khoai lang từ trong túi vải rách trên đất ra rửa sạch rồi cắt thành từng miếng nhỏ nấu chung với hai thanh lương thực phụ, sau đó cô đem vỏ khoai lang mới băm nhỏ ra cho gà ăn.
Gà mái không đẻ trứng 5 ngày liên tiếp rồi.
Từ ngày bị liệt, từ sáng đến tối ba cô thường ngẩn người nhìn trần nhà mà không nói một câu nào. Mấy ngày nay ông không ăn nhiều cơm mà ngày càng trở nên im lặng.
Cô muốn làm chút đồ ngon cho ba để ông mau khỏe lại, nhưng gà mẹ lại không có trứng làm cô sốt ruột muốn chết.
Cô vãi vỏ khoai lang vào chuồng gà, cất tiếng nhỏ nhẹ: “Gà mẹ, chúng ta, thương lượng, một chút, tao, cho, mày, ăn, ngon, mày, ngoan ngoãn, đẻ, trứng, được không?
Gà mái kêu cục tác cục tác, nó vui vẻ ăn vỏ khoai tây băm.
Lúc cô mang quần áo giặt xong đi phơi thì mặt trời đã lên cao, cô múc hai bát cháo, bưng vào nhà cho ba rồi hai ba con cùng ăn với dưa muối.
Kiều Chấn Quân nhìn Đại Kiều, mấy lần muốn nói lại thôi.
Lần này Phương Tiểu Quyên về nhà mẹ đẻ hơn năm ngày rồi. Bình thường bà ta cáu kỉnh, ông còn có thể nhịn, nhưng bây giờ…
Ông biết Phương Tiểu Quyên muốn dùng cách này ép ông phải chấp nhận, nhưng ông không làm được.
Đại Kiều mới sáu tuổi, nếu bị đuổi ra khỏi nhà thì khác nào muốn giết con bé?
Đại Kiều ngẩng đầu, thấy ba chăm chú nhìn mình, cháo trong bát vẫn còn hơn phân nửa, cô nghiêng đầu: “Ba, ba không ăn sao?”
“Cha no rồi, con ăn nhiều một chút.” Kiều Chấn Quân đưa tay muốn đổ cháo trong bát của mình qua.
Đại Kiều vội lấy tay che bát. “Ba, ăn, đi, con, ăn, no, rồi.”
Thấy con gái hiểu chuyện như vậy, Kiều Chấn Quân càng khó chịu.
Bây giờ ông bại liệt, Phương Tiểu Quyên lại không thích đứa nhỏ này, nó còn nói lắp thì sau này phải sống ra sao?
Kiều Chấn Quân chìm đắm trong đau buồn.
Đại Kiều không biết ba nghĩ gì, sau khi ăn xong bữa sáng thì chuẩn bị vào rừng nhặt chút cành lá khô vì rơm rạ ở trong nhà không còn nhiều nữa, chỗ rơm rạ đó chỉ dùng được thêm mấy ngày thôi.
Nói với ba một tiếng rồi cô cõng sọt chuẩn bị ra cửa.
Kiều Chấn Quân ở trong phòng nói vọng ra: “Cẩn thận một chút, đừng đi xa quá.”
“Con, biết, rồi!”
Mùa đông không có gì làm, buổi sáng sau khi làm xong việc nhà, mấy người phụ nữ thích ngồi ở cửa phơi nắng, họ vừa khâu đế giày vừa buôn chuyện.
Lúc Đại Kiều cõng sọt đi qua đúng lúc vợ của Tống Kim Lai nhìn thấy: “Ô, đây không phải Đại Kiều sao? Mẹ cháu về chưa?”
Tay Đại Kiều bị kéo lại, cô bị đau muốn rút tay về nhưng vợ của Tống Kim Lai giữ rất chặt: “Chưa có, chưa có, về.”
“Trời ạ, cũng gần sáu ngày rồi, sao còn chưa về? Không phải mẹ cháu muốn ly hôn với ba cháu đấy chứ?” Vợ Tống Kim cường điệu.
Mặt Đại Kiều lập tức trắng bệch.
Cô biết ly hôn nghĩa là gì, có một lần ba mẹ cô cãi nhau đã nhắc đến ly hôn.
Mẹ Cẩu Đản cũng hùa theo nói: “Thím nói cho cháu biết, nếu thật sự ba mẹ cháu ly hôn, nhất định là bà ấy không muốn cháu mà chỉ dẫn em gái Tiểu Kiều đi thôi!”
Vợ Tống Kim cũng hưng phấn: “Thật đáng thương, nếu ly hôn thật thì cháu và ba cháu phải làm sao bây giờ? Ba cháu nằm liệt, cháu lại nói lắp, sau này có gia đình nào muốn cưới cháu vào nhà chứ?”
Đại Kiều ra sức muốn rút tay về, mặt cô đỏ bừng lên rất đáng thương.
Lâm Tuệ vừa nhặt củi khô từ trên núi phía Đông về nhìn thấy, bà cáu kỉnh quát lên: “Các bà đủ rồi! Sao lại nói những lời đó với đứa bé mới sáu tuổi chú, mấy bà không cảm thấy xấu hổ sao?”
Mẹ Cẩu Đản và vợ Tống Kim Lai sợ hết hồn, Đại Kiều nhân cơ hội tránh thoát, cô chạy đến trốn sau lưng Lâm Tuệ.
Vợ Tống Kim Lai nhìn người vừa tới thì chỉ tay vào mặt bà ta: “Bà đừng có mà xen vào chuyện của người khác! Bà có thời gian rảnh rỗi thì đi tìm một người cha mới cho Đông Lâm nhà bà đi!”
Lâm Tuệ là con gái lớn nhà họ Lâm ở thôn Đông, mấy năm trước bà lấy một thanh niên trí thức ở trong thôn rồi sinh được một đứa con trai. Nhưng hai năm trước nam thanh niên trí thức kia về thành phố, sau đó cũng không quay lại đây nữa.
Lúc đầu họ còn cho rằng nam thanh niên trí thức kia muốn bỏ rơi vợ, về sau họ mới biết anh ta bị rơi xuống sông chết đuối, từ đó Lâm Tuệ trở thành quả phụ.
Lời của vợ Tống Kim Lai như gai đâm vào lòng người, Lâm Tuệ giận đến mức run rẩy ngón tay: “Nếu bà không thẹn với lòng thì bây giờ chúng ta đi tìm thím Tú Chi xem thím chê tôi là người xen vào chuyện của người khác hay bà sẽ ăn một cái tát.”
Kiều Tú Chi là người cực kỳ bao che cho người thân, dù bà không quá để ý cô cháu gái Đại Kiều này nhưng nếu người ngoài dám bắt nạt người nhà họ Kiều, nhất định bà ta sẽ đánh cho đối phương rụng hết răng.
Mí mắt vợ Tống Kim Lai run rẩy: “Nhà tôi còn chưa cho gà ăn, tôi không có thời gian dông dài với bà!”
Nói xong, bà ta vội vàng xoay người rời khỏi đây, dáng vẻ như bị ma đuổi.
Mẹ Cẩu Đản cũng vội vàng đi: “Tôi cũng phải cho gà ăn.”
Lâm Tuệ nhìn chằm chằm bóng lưng bọn họ, bà quay lại thấy cánh tay Đại Kiều bị kéo đỏ bừng thì giận dữ. Trời ạ, mấy người đàn bà lắm mồm này sao có thể nói như thế với một đứa bé sáu tuổi chứ!
Sợ đã dọa Đại Kiều, bà đè xuống lửa giận dịu dàng nói: “Đau không? Bây giờ đến nhà dì Tuệ, dì Tuệ lấy thuốc rượu xoa cho cháu nhé!”
Đại Kiều vội vàng xua tay: “Cảm ơn, dì Tuệ, cháu, không, đau.”
Cô rất thích dì Tuệ.
Dì Tuệ không chỉ xinh đẹp mà còn đối xử tốt với cô, dì thường lén nhét ổ bánh ngô cho cô ăn, em trai Đông Lâm nhà dì Tuệ cũng rất đáng yêu, cười lên lộ ra hai cái răng khểnh, bé thường lẽo đẽo chạy sau lưng cô luôn miệng gọi cô là chị.
Lâm Tuệ nhìn khuôn mặt nhăn nhó đã có một chút thịt hơn trước kia, bà cũng không biết nên vui hay nên buồn cho cô: “Sao cháu lại một mình tới đây?”
Đại Kiều chỉ vào cánh rừng trước mặt, mềm giọng nói: “Đi, nhặt, cành khô.”
Lâm Tuệ không nói một lời, bà cởi sọt trên lưng xuống rồi đổ cành khô vào cái sọt sau lưng của Đại Kiều.
“Không, không… không được…” Đại Kiều cuống quýt, cô càng nói càng lắp bắp.
“Cầm đi, lát nữa dì Tuệ đi nhặt lại, cháu nhanh mang về nhà đi, đừng để… ba cháu lo lắng.” Lâm Tuệ không để ý cô cự tuyệt, chỉ có điều lúc nhắc đến ba cô thì hơi dừng lại.
Đại Kiều không nhận ra sự khác thường của bà, đôi mày thanh tú nhíu lại như hai con sâu róm.
Lâm Tuệ biết cô sợ làm phiền mình nên trong lòng thấy mềm nhũn.
Bà vuốt mái tóc mềm mại của cô rồi nhẹ giọng nói: “Nghe lời đi, ngoan ngoãn cầm về, đợi sau này lớn cháu nhặt lại giúp dì Tuệ, được không?”
Đại Kiều nghiêng đầu suy nghĩ, cô thấy như vậy cũng ổn thì nhe răng cười: “Được, sau này, cháu, giúp, dì Tuệ, làm, việc nhà.”
Thật ra lúc cô không khẩn trương nóng vội thì bệnh nói lắp này cũng không quá nghiêm trọng. Nhưng khi ở nhà, mẹ cô không có kiên nhẫn nghe cô nói chuyện, bà luôn bày ra dáng vẻ chán ghét thì sao cô có thể không khẩn trương được đây?
Sau khi thấy Đại Kiều và Lâm Tuệ đi, vợ Tống Kim Lai chạy từ trong nhà ra, bà nhổ nước bọt về phía bóng lưng Lâm Tuệ: “Phi, tỏ vẻ gì chứ, cũng không quan tâm mình sắp thành mẹ già rồi!”
Mẹ Cẩu Đản nghe thấy tiếng cũng chạy ra ngoài, tay bà còn đang trộn thức ăn cho gà: “Cẩn thận bà ta quay lại tố cáo bà với dì Tú Chi đấy!”
Mặt vợ Tống Kim đanh lại: “Bà ta dám! Nếu bà ta dám tố cáo, tôi sẽ nói chuyện bà ta thích con trai thứ hai nhà họ Kiều ra ngoài, để xem lúc đó ai mất mặt hơn ai!”
“Trời ạ, sao có thể? Bà nói Lâm Tuệ thích con trai thứ hai nhà họ Kiều?” Mẹ Cẩu Đản kích động.
Vợ Tống Kim Lai đắc ý vênh mặt lên: “Nếu không phải vậy thì bà nghĩ tại sao bà ta lại đối xử tốt với Đại Kiều như vậy, còn không phải do thương nhớ con trai thứ hai nhà họ Kiều sao, bà ta nhìn vậy mà lại rất lẳng lơ! Lúc đầu…”
Nói đến các loại tin đồn tình yêu này, mẹ Cẩu Đản cũng không buồn cho gà ăn nữa mà nghe vợ Tống Kim Lai nói hăng say đến mức văng nước miếng.
Sau khi tách khỏi dì Tuệ, Đại Kiều cũng không lập tức về nhà mà cõng cái sọt đi về hướng thôn Bắc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT