Đông đến không có loại cây trồng nào sống được, người dân thôn Miêu ở nhà cắn hạt dưa, nói chuyện phiếm, khua môi múa mép với nhau.
Mẹ Cẩu Đản nhổ hạt dưa nói: “Ngày ba chín(*) trời đông giá rét mà lại đuổi đứa bé mới sáu tuổi ra khỏi nhà, Phương Tiểu Quyên đúng là đồ đàn bà ác độc.”
(*) Ngày Ba Chín là ngày rét nhất trong năm. Từ mùng 1 đến mùng 9 tính là 1 ngày Chín, 10-19 là ngày Chín thứ 2, 20-29 là ngày chín thứ 3. Nên người ta gọi là Ba Chín
Vợ đội trưởng sản xuất Lưu Thúy Hoa than thở: “Cô cũng biết đây không phải lần đầu tiên bà ta thiên vị, một cặp song sinh nữ, một đứa đói đến mức gầy trơ xương, đứa còn lại thì trắng trẻo mềm mại, sao lại có người mẹ như bà ta chứ?”
Đột nhiên vợ Tống Kim Lai nói nhỏ: “Mấy người không cảm thấy mệnh đứa bé kia rất cứng(*) sao? Hại cả nhà tan hoang, đến đá cũng không cứng bằng mạng của con bé!”
(*)Mệnh cứng thường chỉ những người gặp chuyện gì cũng qua khỏi, nhưng người thân ở bên cạnh lại phải hứng chịu tai họa thay.
Phương Tiểu Quyên là con dâu thứ hai của nhà họ Kiều, vợ của Kiều Chấn Quân, hai người kết hôn chưa đến nửa năm thì Phương Tiểu Quyên mang thai song sinh.
Nhưng mang thai đã khó, sinh chúng ra còn khó hơn. Khi Đại Kiều chào đời thì hai chân ra trước khiến Tiểu Kiều bị ngạt đến mức mặt tím bầm. Phương Tiểu Quyên mất máu quá nhiều, ba mẹ con suýt chút nữa thì mất hai người.
Vì vậy Phương Tiểu Quyên rất oán giận đứa con gái Đại Kiều này.
Bà ta cho Tiểu Kiều ăn đồ ngon, nuôi thành bé gái đáng yêu, nhưng lại luôn làm khổ Đại Kiều, mới ba tuổi đã bắt bé làm việc nhà, quét sân, cho gà ăn, kiếm củi đốt, việc gì cũng phải làm!
Mấy năm qua, từ một đứa bé trắng trắng mập mập, bây giờ Đại Kiều lại biến thành một đứa trẻ gầy gò với khuôn mặt xanh xao vàng vọt, lại còn nói lắp. Cô bé đã sáu tuổi rồi mà còn không cao bằng đứa trẻ bốn, năm tuổi.
Nếu chỉ vậy thì còn tốt, nhưng vấn đề là mười ngày trước Kiều Chấn Quân bị bại liệt, mà chuyện này có liên quan rất lớn tới Đại Kiều!
Nửa tháng trước, đột nhiên Đại Kiều chạy tới Tây Lâm đào trứng chim, năm nào Tây Lâm cũng đầy sương mù, người lớn không dám đi vào mà cô – một con nhóc lại đi vào, chẳng lẽ là muốn chết sao?
Quả nhiên, cô mới đi vào không lâu thì rơi vào bẫy rập, lúc mọi người tìm được thì người cô đã đóng thành băng, chỉ còn lại chút hơi thở, cô ở bệnh viện khoảng bảy ngày mới cứu được cái mạng nhỏ!
Ngày xuất viện, Kiều Chấn Quân đi đón con gái, ông đi được nửa đường thì bỗng nhiên trời nổi cơn dông, chân Đại Kiều bước hụt xuống cống bị nước cuốn đi, Kiều Chấn Quân vì cứu con gái mà cũng bị cuốn theo, thắt lưng của ông đụng phải một tảng đá lớn nhô ra ngoài làm ông đau đến mức ngất tại chỗ.
Sau khi được đưa đến bệnh viện, bác sĩ nói dây thần kinh xương sống vùng thắt lưng của ông bị thương quá nghiêm trọng, mà với trình độ y tế hiện tại thì không thể chữa trị được.
Vậy nên Kiều Chấn Quân đã bại liệt.
Sau khi thấy chồng bị như thế, cả ngày Phương Tiểu Quyên đòi chết đòi sống, la hét phải đuổi tai họa là Đại Kiều ra ngoài.
Lúc này, bên ngoài bỗng có tiếng gào thét —— “Tôi không muốn sống nữa!”
Ba người Lưu Thúy Hoa đang cắn hạt dưa lập tức chạy ra ngoài, lúc bọn họ chạy tới sân nhỏ của nhà họ Kiều thì cửa nhà đã có không ít người.
“Tôi đã tạo nghiệt gì? Sao lại sinh ra một tai họa thế này, khắc mẹ ruột, em gái ruột rồi lại đến cha ruột, có phải muốn khắc chết cả cái nhà này không?”
Phương Tiểu Quyên nổi danh là mỹ nhân của công xã Đông Phong, nhưng bây giờ bà ta để tóc tai bù xù ngồi dưới đất, ống quần dính bùn đất và cứt gà, làm gì còn dáng vẻ của một mỹ nhân chứ?
“Bà nói bậy cái gì thế? Những chuyện kia liên quan gì đến Đại Kiều?” Tiếng của Kiều Chấn Quân từ trong nhà truyền tới.
Phương Tiểu Quyên đang đánh tiết gà bỗng nhảy chồm lên: “Sao tôi lại nói bậy?! Tôi mất máu nhiều như thế, Tiểu Kiều cũng suýt nữa chết ngạt, ông thì bị bại liệt, sao những chuyện này lại không liên quan tới con nhỏ đó? Hôm nay tôi đã nói ra những lời này thì cái thứ tai ương đó nhất định phải cút đi!”
Kiều Chấn Quân cắn răng: “Dù bà nói thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ không đồng ý chuyện này!”
Khi Phương Tiểu Quyên gây sự vô cớ thì trong phòng bếp có một đứa trẻ nhỏ đang ngồi nấu thuốc bên bếp lò, khuôn mặt to bằng bàn tay đang chảy hai hàng lệ trông rất đáng thương.
Đại Kiều vừa cầm quạt lá nhẹ nhàng quạt bếp vừa nhỏ giọng khóc thút thít.
Nấu thuốc xong, cô dùng bàn tay nhỏ bé lau nước mắt rồi đứng lên nhanh nhẹn rót nước thuốc vào bát sứ cũ, sau đó cô dùng khăn lau đậy lại, dè dặt bưng ra ngoài.
Phương Tiểu Quyên quay đầu thì thấy cô đi ra, bỗng nhiên bà ta giận dữ xông tới tát cô hai cái “Bốp, bốp.”
Bát sứ cũ rơi xuống đất, thuốc bắc bắn lên mắt cá chân non nớt của cô làm là da đỏ bừng một mảng lớn.
Mặt cô sưng đỏ hiện rõ hai dấu bàn tay, hàng mi cong dài còn vương nước mắt chưa kịp lau khô, đôi mắt sáng trong veo và sạch sẽ như một chiếc gương có thể soi sáng bộ mặt xấu xa của con người.
Phương Tiểu Quyên thấy dáng vẻ dữ tợn của mình trong đôi mắt cô, bà ta sững sờ, trong lòng càng thêm xấu hổ và tức giận, “Mày là đứa gieo tai họa cho cả cái nhà này, bây giờ mày cút ngay khỏi nhà cho tao.”
Đại Kiều chớp chớp đôi mắt nai tơ, nước mắt rơi xuống, cô nhẹ giọng cầu xin: “Con sẽ làm việc nhiều hơn nữa…, con sẽ… không ăn cơm, mẹ… mẹ đừng đuổi con đi.”
Phương Tiểu Quyên không thèm nghe, bà ta túm lấy tóc cô dùng sức kéo ra ngoài.
Da đầu Đại Kiều như bị xé ra đau đến mức nước mắt rơi liên tục, cơ thể nhỏ bé của cô không ngừng run rẩy.
Kiều Chấn Quân nằm bên cửa sổ, vành mắt như nứt ra, “Phương Tiểu Quyên, bà dừng tay lại ngay cho tôi.”
Đúng lúc đó có một bàn tay duỗi tới không nói lời nào mà túm tóc Phương Tiểu Quyên dùng hết sức kéo một cái!
Đầu Phương Tiểu Quyên ngửa về sau, bà cảm thấy da đầu như bị xé rách ra, bà đau đớn hét lên, “Á á á…Buông ra! Buông tay ra!”
Người phía sau lạnh lùng nói: “Cô buông tay thì tôi sẽ buông tay.”
Giọng nói này…
Là tiếng của bà nội – Kiều Tú Chi.
Phương Tiểu Quyên rùng mình theo bản năng, bà lập tức thả tóc Đại Kiều ra.
Lúc này Kiều Tú Chi mới buông tay, bà vẫy vẫy bàn tay to như quạt lá làm một thứ màu đen từ trong tay bà rơi xuống.
Mọi người nhìn chằm chằm rồi wow một tiếng, hóa ra là một túm tóc!
Phương Tiểu Quyên sờ chỗ da đầu trọc lóc, nước mắt rơi xuống: “Mẹ, hôm nay mẹ sao vậy, sao lại giúp cái tai họa tiền mất tật mang* này.”
*Không mang lại lợi ích gì, nuôi phí công, là đồ lỗ vốn.
Kiều Tú Chi cười lạnh một tiếng, “Nếu Đại Kiều là hàng lỗ vốn thì cô cũng vậy, thậm chí còn lỗ nhiều hơn con bé đấy!”
Xung quanh vang lên tiếng cười, mặt Phương Tiểu Quyên đỏ bừng.
Kiều Tú Chi trời sinh có thần lực, trong nhà nói một là một, bà cũng là người đứng đầu trong thôn, không ai dám leo lên đầu bà giở thói ngang ngược.
Nhưng bà không thích đứa con dâu Phương Tiểu Quyên này, nên khi Kiều Chấn Quân nói muốn kết hôn với Phương Tiểu Quyên thì bà dứt khoát không đồng ý.
Cả nhà họ Phương chỉ thích ăn ngon nhưng lại lười biếng, họ còn hay gây chuyện khắp nơi, ai xui xẻo mới vớ phải nhà thông gia như vậy.
Mà danh tiếng của Phương Tiểu Quyên cũng không tốt, trước khi gả cho Kiều Chấn Quân thì bà ta đã mập mờ không rõ với một người đàn ông trí thức, sau khi người đó về thành phố không còn tin tức gì nữa thì lúc đấy bà mới vội vàng tìm người khác kết hôn, Kiều Chấn Quân chính là người bà ta chọn.
Một người đàn bà như thế mà nhà họ Phương còn không biết xấu hổ đòi thêm một trăm năm mươi tệ tiền lễ vật cho đám hỏi, phải biết rằng ở nông thôn thì một trăm năm mươi tệ còn có thể cưới ba người vợ!
Đương nhiên Kiều Tú Chi không vui, nhưng không biết người con trai từ trước đến giờ đều hiếu thuận ngoan ngoãn dính phải bùa mê gì mà nhất quyết đòi cưới Phương Tiểu Quyên.
Kiều Tú Chi cũng kiên quyết để Kiều Chấn Quân viết giấy nợ làm lễ vật đám hỏi mượn gia đình, sau đó vợ chồng son kết hôn được ba ngày thì ra ở riêng.
Phương Tiểu Quyên vừa hận vừa tức: “Mẹ, nó là đứa lỗ vốn…là kẻ gieo tai họa, nếu con không đuổi nó đi thì nó sẽ khắc chết cả nhà chúng ta!”
Kiều Tú Chi lạnh lùng nói: “Chắc mày chán sống rồi! Cả nước đều kêu gọi phá bỏ “Bốn cái cũ”(*) mà mày còn dám tuyên truyền mê tín phong kiến, những phần tử xấu như mày nên đến nông trường sửa đổi đi, qua bên đó học tập tư tưởng mới, tăng giác ngộ tư tưởng!”
(*)Phá bỏ 4 cái cũ bao gồm tư tưởng cũ, văn hóa cũ, phong tục cũ và thói quen cũ. Xóa bỏ những tư tưởng, văn hóa, phong tục và tập quán cũ đã đầu độc nhân dân do các giai cấp bóc lột hàng nghìn năm gây ra.
Mặt Phương Tiểu Quyên trắng bệch.
Nông trường cũng chẳng phải nơi tốt đẹp gì, địa chủ và tư bản đều bị đưa qua đó, làm nhiều ăn ít, cứ sống như thế vài năm nữa thì cơ thể sẽ không ổn, bà ta cũng không muốn bị đưa đến nơi đó.
Nhưng bà ta vẫn không cam lòng: “Nó là con của con, sao con lại không được đánh nó chứ? Dù con có đánh chết nó thì người ta cũng không nói gì được.”
“Đánh chết? Mày có gan làm như thế thì sao không lên trời luôn đi!” Kiều Tú Chi hừ lạnh nói, “Mày muốn đánh đúng không? Bây giờ nếu mày đánh chết con bé, tao sẽ đi báo cảnh sát.”
Đúng là mụ già ác độc!
Có người xem chuyện vui còn không tiếc châm dầu vào lửa: “Tôi nói này Phương Tiểu Quyên, cô đừng có xúc động, giết người là phạm pháp đó, nghe nói là bị bắt thì không chỉ đội mũ cao đi diễu hành mà còn bị bắn chết nữa!”
Phương Tiểu Quyên gào khóc, “Ông trời ơi, sao đời tôi lại khổ thế này? Tôi không thể mắng chửi còn không được đánh đứa gieo tai họa cho người thân, lại còn phải cung phụng nó như tổ tông, tôi không muốn sống nữa…”
Kiều Tú Chi cau mặt: “Không muốn sống thì đi chết đi! Bây giờ mày chết thì tao sẽ bỏ tiền mua quan tài cho mày!”
Phương Tiểu Quyên: “…”
Thôn dân vây xem cười ầm lên lần nữa.
Phương Tiểu Quyên tức giận nghiến răng, bà già quái thai hay phá hư chuyện của mình!
Bà ta cắn rằng đi vào trong nhà, rồi như một kẻ trên cao nhìn xuống Kiều Chấn Quân nói: “Ông định làm thế nào với đứa tại họa Đại Kiều kia?”
Đôi mắt Kiều Chấn Quân trũng xuống, mặt mũi râu ria xồm xoàm.
Ông biểu lộ sự đau khổ: “Đại Kiều cũng là con của chúng ta, sao bà lại không thương con bé như thương Tiểu Kiều chứ?”
Phương Tiểu Quyên hừ một tiếng: “Một đứa gây họa, làm sao mà xứng so với Kiều Kiều? Hôm nay tôi nói rồi, trong cái nhà này có con nhỏ đó thì sẽ không có tôi, có tôi thì không có nó, ông chọn đi!”
Kiều Chấn Quân nhắm mắt lại, bàn tay ở dưới chăn nắm chặt thành nắm đấm yên lặng chống cự.
Ngày thường Phương Tiểu Quyên không thích tính cách đánh không ra nổi một cái rắm(*) của ông nhất, bà ta đã nói đến mức này, không ngờ ông vẫn che chở cho đồ tai họa đó!
(*)Chỉ tính cách lầm lì không chịu lên tiếng.
Phương Tiểu Quyên xanh cả mặt.
Phương Tiểu Quyên giận đến phát run.
Phương Tiểu Quyên thật mất mặt.
“Được, nếu ông đã che chở nó như vậy thì ông và con nhóc đó ở cùng với nhau đi!”
Nói xong, bà ta căm hận xoay người đi thu dọn quần áo, bà còn cố ý ném đồ tạo tiếng vang rất to.
Đến khi bà ta sắp xếp hành lý xong muốn đi ra khỏi cửa, Kiều Chân Quân cũng không nói lời giữ bà ta ở lại.
Phương Tiểu Quyên giận đến mức cắn chặt răng!
Bà ta chạy vào phòng rồi kéo Tiểu Kiều nói: “Đi, về nhà bà ngoại với mẹ!”
Lúc Phương Tiểu Quyên đi vào, Tiểu Kiều đang đọc sách, cô nghe thấy lời bà nói thì nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Cũng được.”
Thấy Tiểu Kiều đồng ý về nhà mẹ đẻ với bà, lòng Phương Tiểu Quyên thoải mái hơn nhiều.
Đúng là không giống cái đồ tai họa kia, Tiểu Kiều là thành tựu lớn nhất trong cuộc đời bà ta.
Thấy mẹ mình cầm bọc quần áo đi ra, Đại Kiều sợ đến mức trắng bệch cả mặt, cô chớp mắt to cầu khẩn nói: “Mẹ đừng đi, đừng đi mà.”
Giọng cô mềm mại yếu ớt như một chiếc bánh nếp mềm bọc đường lúc này cô rụt rè kéo tay áo mẹ mình giống như con vật nhỏ đang hoảng sợ.
Phương Tiểu Quyên hận cô đến mức muốn chết đi sống lại, bà dùng sức hất tay cô ra: “Đừng gọi tao là mẹ, tao không phải mẹ của mày!”
Đại Kiều ngã xuống đất, lòng bàn tay bị ma sát chảy cả máu nhưng cô không để ý mà bò dậy đuổi theo mẹ mình.
Kiều Tú Chi bước tới nắm lấy cổ áo cô rồi xách như một con gà nhỏ: “Đừng cầu xin nữa, để cô ta đi đi.”
Bà muốn nhìn xem người đàn bà này có thể làm tới mức nào!
Phương Tiểu Quyên ngẩng đầu ưỡn ngực như một con khổng tước cao ngạo hùng dũng oai vệ, bà đi thẳng về phía trước với khí thế hiên ngang.
Ai ngờ vừa đi đến cửa nhà thì chân bà ta trượt một phát, đầu gối bà khụy xuống trước rồi ngã lăn ra đất.
Tiểu Kiều cũng bị kéo ngã xuống.
“Ầm!”
Hai mẹ con ngã sấp mặt!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT