Cô ta nhớ lại ngày tháng mình bị cười nhạo ở kiếp trước.
Kiếp trước cô ta xuyên sách tới đây, nguyên chủ là một đứa ngốc không thể tự lo liệu cuộc sống, lúc ra đời lại bị ngạt trong bụng quá lâu nên đầu óc bị ảnh hưởng.
Cô ta nghĩ rằng khi mình xuyên đến thì có thể giống những người khác trở thành vai chính rồi thay đổi số phận của nguyên chủ, nhưng không biết tại sao cô ta lại không thể kiểm soát được cơ thể này.
Cô ta có thể nghe được lời nói của người khác, nhưng lại không thể phản ứng với thế giới bên ngoài. Cô ta và thế giới bên ngoài như bị ngăn cách bởi một lớp kính vậy. Dù có thể nghe và nhìn, nhưng cô ta lại không thể chạm vào nó.
Cô ta không thể tự ăn cơm, không tự mặc quần áo được, khi ăn uống phải nhờ người khác giúp đỡ, thậm chí cô ta còn không thể tự tử!
Bị mắc kẹt trong thân xác của một kẻ ngốc, cô ta nhìn mình bị mọi người chế giễu và lừa dối mỗi ngày. Tuy rất tức giận và tuyệt vọng nhưng cô ta không thể làm gì được.
Đối với cô ta, cuộc sống kiếp trước như một cơn ác mộng kéo dài vậy!
Nhưng kiếp này cô ta trở về rất sớm, có ý thức từ khi còn ở trong bụng mẹ. Ngày ra đời, cô ta ra sức đè ép Đại Kiều mà chui ra ngoài để bản thân không trở thành một đứa ngốc nữa.
Từ khi sống lại tới giờ, cô ta sống rất thuận buồm xuôi gió, cô luôn là con nhà người ta, nhưng đây là lần đầu tiên cô ta thấy xấu hổ trước mặt mọi người thế này!
Mọi người xung quanh cười phá lên.
Trong số đó, vợ của Tống Kim Lai cười to nhất: “Té sấp mặt ha ha ha… Tôi nói này Phương Tiểu Quyên, còn chưa đến năm mới mà cô lại lạy mọi người như vậy, cô không thấy xấu hổ sao?”
Thật ra thì vợ Tống Kim Lai không có ân oán gì với Phương Tiểu Quyên, chỉ là từ xưa đến nay bà ta toàn nói năng điêu ngoa, luôn ghen tị với vẻ ngoài ưa nhìn của Phương Tiểu Quyên. Hơn nữa bà ta rất không ưa cách Kiều Chấn Quân cưng chiều cô ta như bảo bối, nên khi cô ta tự bêu xấu mình thì đương nhiên bà ta sẽ cười trên nỗi đau của người khác rồi.
Nghe vợ Tống Kim Lai nói, mọi người lại không nhịn được cười.
Mặt Phương Tiểu Quyên hết trắng lại xanh, bà đứng dậy chống nạnh nhổ nước bọt về phía vợ Tống Kim Lai: “Cô còn có mặt mũi mà cười tôi, sao cô không nhớ đến chuyện mình rơi xuống hố phân đi?”
Mọi người càng cười to hơn.
Mấy ngày trước, nhà họ Tống được nửa cân thịt heo, lúc vợ Tống Kim Lai nấu cơm thì lén giấu hai miếng thịt to, đến canh ba lúc nửa đêm khi mọi người ngủ hết thì bà ta dậy ăn. Tháng chạp, trời đông giá rét nên thịt cũng bị đông cứng lạnh như băng, vợ Tống Kim Lai ăn được một lúc thì bắt đầu bị đau bụng.
Đêm đen, bà ta phải chạy năm sáu lần đến hố xí, tới lần cuối cùng hai chân bà nhũn ra đến nỗi không còn sức đứng lên. Lúc bà ta vừa đứng lên được thì nghiêng người một cái đã rơi xuống hố phân!
Khi đó, vợ Tống Kim Lai kêu rất thê thảm, nhiều đứa trẻ đều sợ đến mức khóc to, chó gác cổng cũng sủa không ngừng. Khi bà ta được cứu lên thì phân dính đầy người, cả nhà họ Tống đều bị ngạt thở đến nỗi muốn nôn mửa!
Vợ Tống Kim Lai tức đỏ cả mặt vì xấu hổ, bà đẩy mọi người ra rồi chạy về.
Phi, tuổi gì mà dám đắc ý trước mặt bà chứ!
Phương Tiểu Quyên chống nạnh, mặt đầy đắc ý.
Quay đầu thấy Tiểu Kiều còn nằm trên đất thì bà ta mới không diễu võ dương oai nữa, bà lập tức đỡ con bé dậy: “Kiều Kiều con yêu, cục cưng của mẹ, ngã có đau không con? Để mẹ nhìn một chút nào, có bị thương chỗ nào không?”
Thấy trán Tiểu Kiều bị trầy da, bà ta đau lòng như bị mất một miếng thịt: “Trời ơi, sao trán lại té thành như vậy? Nhỡ bị hủy dung thì sao? Kiều Kiều đừng sợ nha con, mẹ đưa con đi khám rồi bảo bác sĩ lấy loại thuốc tốt nhất cho con, chắc chắn sẽ không để lại sẹo đâu!”
Nghe thấy trán mình bị trầy, Tiểu Kiều rất lo lắng: “Chúng ta đi bệnh viện ngay đi mẹ!”
Kiếp này cô ta phải trở thành bạch phú mỹ* nên trên mặt tuyệt đối không được phép có một chút khuyết điểm nào!
*Bạch phú mỹ (白富美): người đẹp da dẻ trắng mịn, tướng mạo xinh đẹp, gia cảnh tốt.
Kiều Tú Chi nhìn vết thương trên đầu Tiểu Kiều còn không lớn bằng cái móng tay, rồi lại nhìn dấu bàn tay trên mặt Đại Kiều, bà bĩu môi.
Rõ ràng cả hai đều là con ruột của cô ta, mà một đứa thì hứng trên tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan, đứa còn lại thì như nhặt được vậy, việc trong nhà cái gì cũng phải làm, từ việc cho gà ăn, nấu cơm đến việc cắt cỏ cho heo ăn.
Chắc trái tim của bà ta lệch đến tận nách* rồi!
*Trái tim ở trước ngực, nhưng vì bà mẹ này thiên vị Tiểu Kiều, không quan tâm Đại kiều, lòng bà nghiêng hết về một phía nên bà mẹ chồng mới nói đểu trái tim lệch hẳn sang một bên (lệch đến tận nách) rồi.
“Được rồi, bây giờ chúng ta đi thôi.”
Phương Tiểu Quyên đỡ Tiểu Kiều rời đi, bà ta cúi đầu thấy chỗ mình ngã xuống có một vũng nước thì lửa giận lại bốc lên: “Sao chỗ này lại có nước? Đại Kiều, có phải mày làm không? Cái đồ tiền mất tận mang này, có phải mày cố ý đổ nước ở chỗ này không?”
Bà ta nhìn chằm chằm Đại Kiều một cách hung ác như thể người đứng trước mặt bà ta không phải là con gái ruột mà là kẻ thù giết cha bà ta vậy.
Đại Kiều thấy mẹ và em gái mình ngã xuống, cô rất đau lòng, nhưng cô chưa kịp nói câu nào đã bị mẹ ruột đâm một nhát rồi.
Mắt hạnh to chứa đầy nước, cô xua xua hai cái tay nhỏ bé: “Không, không phải con, con không làm…”
Phương Tiểu Quyên không kiên nhẫn ngắt lời cô, nói: “Không phải mày làm thì cũng là do mày mang vận xui về nhà. Đồ lòng dạ đen tối, tao biết sớm muộn gì mày cũng khắc chết cả cái nhà này mà!”
Bà ta hung hăng trợn mắt nhìn Đại Kiều, nếu không phải kiêng dè bà mẹ chồng cứ đứng đó như thần giữ cửa thì bà ta đã chạy qua đó đánh chết cô rồi!
Đại Kiều cụp mắt xuống, lông mi cô lay động nhẹ nhàng như hai cái cánh quạt nhỏ.
Cô cắn đôi môi nhỏ trắng bệch của mình, trong lòng đau đớn mà không nói ra được.
Không phải cô làm.
Hôm nay Đại Kiều dậy quét sân từ lúc trời còn chưa sáng, cô đã quét sạch mọi ngóc ngách trong sân nhỏ nên cô cũng không biết nước ở đâu ra.
Có lẽ mẹ nói đúng, cô chính là một đứa gieo tai họa, cô sẽ mang vận xui về nhà.
Đôi mắt hạnh chớp chớp, hai hàng nước mắt chảy ra như mưa rơi xuống mặt đất.
Nhìn dáng vẻ đáng thương đó, mọi người có mặt đều thấy mềm lòng.
Có người khuyên: “Đứa nhỏ Đại Kiều này không phải rất ngoan sao? Phương Tiểu Quyên, sao cô lại nỡ mắng con bé như vậy?”
Phương Tiểu Quyên trừng mắt nói: “Cô thấy nó ngoan thì cô dẫn nó về nhà cô đi!”
Người đó lập tức im lặng.
Đầu năm nay, nhà nào cũng ăn không đủ no, làm gì có nhà nào đủ kinh tế để nuôi con của người khác chứ? Chưa kể đứa trẻ Đại Kiều này có chút không bình thường.
Kiều Tú Chi híp mắt, bà cầm cây chổi ở bên cạnh lên đánh Phương Tiểu Quyên: “Cút, cút! Không phải mày muốn về nhà mẹ đẻ à? Bây giờ mày cút ra ngoài cho tao, tốt nhất là đừng bao giờ quay về nữa!”
Kiều Tú Chi có thể giết heo rừng bằng một cú đấm, nên nếu bị đánh trúng thì tuy không chết nhưng cũng phải mất nửa cái mạng.
Phương Tiểu Quyên sợ mặt tái, bà ta kéo Tiểu Kiều chạy thục mạng, thậm chí giày rơi cũng không dám quay lại nhặt.
Mọi người lại cười to một trận khi thấy dáng vẻ chạy trốn của hai mẹ con họ.
Sau khi Phương Tiểu Quyên đi, người trong thôn cũng lần lượt giải tán.
Lưu Thúy Hoa là người rời đi cuối cùng: “Dì Kiều, sao cô không ngăn cản Phương Tiểu Quyên? Nhà dì còn có trẻ nhỏ và bệnh nhân, không có phụ nữ thì biết làm sao được?”
Kiều Tú Chi hừ một tiếng: “Nhà họ Kiều nhiều người như vậy, chẳng lẽ không có Phương Tiểu Quyên thì không sống được sao?”
Kiều Tú Chi hạ quyết tâm phải dạy dỗ Phương Tiểu Quyên một chút, cô ta muốn đi thì cứ đi, nhưng nếu muốn quay về thì không dễ như vậy đâu.
Lưu Thúy Hoa cũng chỉ nói một câu qua loa thôi nên khi thấy bà Kiều hạ quyết tâm thì bà không khuyên nữa mà xoay người đi về.
Sân nhỏ yên tĩnh lại.
Kiều Tú Chi đặt chổi về chỗ cũ, bà quay lại thì thấy Đại Kiều vẫn đứng đó, đôi mắt to vẫn nhìn thẳng ra ngoài cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ đau thương không hợp với tuổi.
Cô mặc một cái áo bông cũ không vừa người, chỗ nào cũng có miếng vá, chiếc quần tám phân* làm lộ ra đôi chân gầy như khúc củi khô chỉ cần bóp nhẹ một cái sẽ gãy, đôi giày rách dưới chân đã cũ đến mức hai ngón chân cái của cô đều lộ hết ra bên ngoài
Chưa nói đến các thôn xung quanh, ngay ở trong công xã Đông Phong thì nhà họ Kiều cũng là một gia đình có điều kiện.
Dù không thể ăn cơm gạo trắng mỗi ngày nhưng có bánh ngô và lương thực phụ* là đủ rồi, họ tuyệt đối không để trẻ con đói bụng hay ăn mặc rách rưới như dân tị nạn.
*lương thực phụ như ngô, khoai, sắn; đậu.
Mặc dù nhà con trai thứ hai – Kiều Chấn Quân đã ra ở riêng nhưng trước khi bị liệt, ông luôn nổi tiếng là một người chăm chỉ trong đội sản xuất. Hơn nữa trước kia ông cũng đã học nghề thợ mộc từ người khác nên có thể nhận một số công việc đóng đồ nội thất kiếm tiền. Tuy không được nhiều lắm nhưng hoàn toàn có thể nuôi cả gia đình.
Mà Đại Kiều thì giống như ăn mày vậy, nói cho cùng thì đều do người đàn bà Phương Tiểu Quyên kia tạo nghiệt mà!
Kiều Tú Chi thầm mắng Phương Tiểu Quyên, vẻ mặt hung dữ nói: “Trời lạnh thế này còn đứng ở đây làm gì? Vào nhà đi, hay là muốn bị đông thành đá hả?”
Đại Kiều ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhánh trong suốt nhìn bà nội, cô nhỏ giọng nói: “Bà nội, con… con có phải là người mang tai họa đến không?”
Lần đầu tiên Kiều Tú Chi phát hiện, mắt của đứa nhỏ này rất đẹp, đen và sáng như ngôi sao trên bầu trời đêm, giống như chúng có thể nói chuyện vậy.
Thấy đứa nhỏ dè dặt nhìn mình, đôi mắt run rẩy như con mèo bị người vứt bỏ, dáng vẻ đáng thương làm người có lòng dạ sắt đá đến đâu chăng nữa cũng phải mềm lòng.
Kiều Tú Chi vỗ một cái vào đầu cô: “Cái tốt không học mà toàn học mấy thứ bừa bãi! Cái gì mà tai họa hay lỗ vốn chứ, đó đều là phong kiến mê tín hết. Bây giờ là xã hội mới, lãnh tụ vĩ đại đã nói rồi, phụ nữ có thể tạo ra nửa bầu trời cho riêng mình! Đầu óc mẹ con bị cửa kẹp hỏng rồi nên sau này đừng nghe lời nó, hiểu không?”
Kiều Tú Chi không dùng sức nhưng trời sinh sức bà lớn nên đầu Đại Kiều vẫn bị đánh lung lay một chút.
Tuy hơi đau nhưng cô rất vui.
Bởi vì bà nội nói cô không phải đứa gieo họa!
Lông mày Đại Kiều cong cong, cô cười lộ ra một hàng răng nhỏ: “Hiểu ạ, con hiểu rồi bà nội!”
Chỉ cần cô không phải là đứa gieo tai họa thì cô sẽ không khắc chết cha mẹ và Tiểu Kiều nữa. Cô cũng không bị đuổi ra khỏi nhà, thật tốt mà!
Cô còn muốn hỏi bao giờ mẹ quay lại nhưng Kiều Tú Chi không cho cô cơ hội này: “Còn không nhanh đi nấu thuốc đi? Không muốn cha khỏe lên sao?”
Lúc này Đại Kiều mới nhớ đến chuyện thuốc bị đổ nên cô cũng không quan tâm đến chuyện hỏi bao giờ mẹ về nữa mà xoay người chạy tới phòng bếp.
**
Phương Tiểu Quyên và Tiểu Kiều đợi mọi người đi hết mới dám quay lại nhặt giày rồi hai mẹ con đến trạm y tế.
Vết thương của Tiểu Kiều chỉ là vết thương nhỏ, y tá ở trạm y tế không có kiên nhẫn với hai mẹ con họ nên cô chỉ rửa sạch vết thương rồi đuổi hai người đi.
Đi ra khỏi trạm y tế một đoạn xa rồi mà Trương Tiểu Quyên vẫn mắng chửi không ngừng: “Cái gì mà vì dân phục vụ, tôi nhổ vào, tôi phải đi tố cáo cô ta, đúng là đồ mắt chó coi thường người khác!”
Tiểu Kiều cúi đầu đi không để ý lời than phiền của bà ta.
Kiếp trước ba không bị liệt, ông sống rất tốt, dù không giàu có một đời nhưng ít nhất ông cũng không kéo cả nhà đi xuống.
Nhưng bây giờ ông bị liệt, cuộc sống nhà họ Kiều sẽ ra sao nếu không có người trụ cột?
Nếu bà nội đồng ý để họ quay về thì hai người vấn kiên nhẫn sống tốt nhưng bà lại ghét mẹ cô như vậy thì chắc chắn bà không đồng ý để hai người quay về rồi.
Ba không thể xuống giường làm việc mà còn cần người chăm sóc nữa, cứ thế này thì nhất định sẽ ảnh hưởng đến chất lượng cuộc sống của cô ta!
Thật phiền nha!
Nếu biết sẽ xảy ra chuyện như vậy thì ngày đó cô ta sẽ không lừa Đại Kiều đến khu rừng phía tây rồi!
Tại sao người bị liệt không phải là Đại Kiều, cô ta thật quá may mắn mà!
Tiểu Kiều cau mày, trong lòng rất buồn bực.
Phương Tiểu Quyên mắng đến khô cả miệng, lúc này bà ta mới phát hiện Tiểu Kiều không trả lời một câu nào.
Nếu là Đại Kiều thì chắc chắn bà ta sẽ tát cô một cái.
Nhưng là Tiểu Kiều thì bà ta khẩn trương: “Kiều Kiều à, con ngã có bị đập vào đầu không? Đầu có đau không con, hay bây giờ mẹ dẫn con quay lại trạm y tế kiểm tra nhé! Không, chúng ta không đến trạm y tế nữa, mình đến chỗ Vương Thủy Sinh giới thiệu, chúng ta tới bệnh viện trên trấn!”
Bà ta vừa nói vừa vội vàng kéo Tiểu Kiều đến chỗ Vương Thủy Sinh – đại đội trưởng đội sản xuất.
Tiểu Kiều rút tay về, cô không kiên nhẫn nói: “Mẹ, con không sao.”
Phương Tiểu Quyên thấy cô ta không sao, lúc này mới yên tâm: “Thật may quá, Kiều Kiều không sao thì mẹ yên tâm rồi. Mẹ thấy nãy giờ con không nói gì nên sợ con té bị đập phải đầu.”
Tiểu Kiều nổi tiếng là tiểu thần đồng ở xã Đông Phong, đến cả bí thư xã còn khen cô nên bà ta không thể để đầu cô ta bị thương, nếu không thì bà ta biết lấy gì khoe khoang với người khác đây?
Tiểu Kiều nói: “Con đang nghĩ chuyện tương lai, ba bị liệt, sau này chúng ta làm thế nào bây giờ?”
Phương Tiểu Quyên tỏ vẻ sao cũng được: “Cái gì mà làm thế nào? Con muốn sống thế nào thì cứ sống như thế thôi.”
Đúng là Phương Tiểu Quyên không hề lo lắng, nhà họ Kiều ở xã Đông Phong nổi tiếng giàu có, dù bà Kiều là người lạnh lùng cứng rắn nhưng bà cũng không thể trơ mắt nhìn con trai và cháu gái chết đói được.
Vì vậy, bà ta không hề lo lắng về cuộc sống tương lai, việc hôm nay phải làm là tìm cách đuổi đứa tai họa Đại Kiều kia đi, chỉ cần không có nó thì nhà họ nhất định sẽ gặp nhiều may mắn!
Với các tế bào não của mẹ mình, nếu cô ta không nói chuyện này ra thì đến cuối đời hai người họ cũng không thể nào nói đúng trọng điểm.
Vậy nên Tiểu Kiều nói thẳng vấn đề: “Mẹ có nghĩ tới chuyện ly hôn với cha không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT