Trần Hoàng Thiên không sợ Hàn Tử Minh về nước mà sợ anh ta không về nước.
Nếu anh ta về nước, mặc dù anh không biết mình có đánh lại Hàn Tử Minh hay không nhưng còn có thiên sư Trương, sư thái Mạc Ngôn, chân nhân Trương, ba người này đều có thù với Hàn Tử Minh, anh có thể nhờ ba cao thủ này giúp đỡ, Từ Đường Hải cũng có thể giúp được một tay, tỉ lệ thắng cũng xem như khá lớn.
Dù sao Hàn Tử Minh cũng tiêm loại hoocmôn siêu cường giả cấp SS gì đó trở nên vô cùng hùng mạnh, nhưng trên thực tế Trần Hoàng Thiên không biết anh ta mạnh đến đâu. Bởi vì lúc bị Hàn Tử Minh đánh bị thương, tu vi của anh vẫn chưa hồi phục, vậy nên không đối đầu trực tiếp, anh không thể thăm dò được rốt cuộc Hàn Tử Minh mạnh đến đâu. Nhưng anh hoàn toàn có thể khẳng định Hàn Tử Minh rất mạnh, nếu không anh ta cũng không dám kiêu căng như vậy, dám tự xưng mình là Minh chủ.
Nếu Hàn Tử Minh không tiêm Hoocmon, dựa vào tu luyện võ tu chân, anh hoàn toàn không sợ chuyện đánh không lại anh ta vì anh đã ở cấp Thần Cảnh Viên Mãn, có thêm Long hồn hợp hồn, sức mạnh sẽ lớn hơn so với người cùng cảnh giới. Cho dù Hàn Tử Minh cũng là Thần Cảnh Viên Mãn thì anh cũng có tự tin mình sẽ đánh thắng được anh ta. Nhưng Hàn Tử Minh lại tiêm thêm hoocmon, chuyện này khiến anh không còn mấy tự tin nữa.
Nhưng chỉ cần Hàn Tử Minh về Lam Hoa, anh có thể nhờ Phật Gia Đường vào nước Mỹ, cứu Dương Ninh Vân trở về. Cho dù đánh không thẳng nhưng cũng có thể cứu được cô trở về.
Vậy nên anh nhất định phải dụ được Hàn Tử Minh về nước. “Một mình khiêu chiến tôi như vậy, anh tưởng rằng tôi sẽ sợ anh sao?” Hàn Tử Minh không buồn tức giận: “Tôi thì lại lo rằng không phải một mình anh khiêu chiến với tôi, anh định dụ tôi về Lam Hoa rồi sẽ đánh hội đồng tôi. Anh đừng coi Hàn Tử Minh tôi là kẻ ngốc, tôi sẽ không mắc lừa anh đâu.
Nếu đánh hai người với nhau, anh ta có tự tin có thể đánh thắng được Trần Hoàng Thiên nhưng còn đại sư Trương, chân nhân Trương, sư thái Mạc Ngôn đều bị anh ta hạ độc đến gần chết. Nhất định ba người này đều ghi hận anh ta ở trong lòng. Nếu Trần Hoàng Thiên khiêu chiến với anh ta, nhất định anh ta sẽ không nương tay, nếu như Trần Hoàng Thiên có đánh không lại, anh ta tin chắc rằng ba vị chưởng môn này sẽ cùng xông ra. Đến lúc đó anh ta sợ rằng mình sẽ một đi không trở lại. “Vậy tôi sẽ tới nước Mỹ để thách đấu với cậu.” Trần
Hoàng Thiên nói.
Hàn Tử Minh cười lạnh: “Anh đem người tới nước Mỹ, lừa tội đánh nhau một một, nhưng đến lúc đó lại đánh hội đồng tôi, anh tưởng tôi sẽ mắc lừa của anh sao?”
Trần Hoàng Thiên cười châm biếm: “Chẳng lẽ Hàn Tử Minh cậu định làm con rùa rụt cổ cả đời, mối thù của ông cậu, cậu không định báo nữa hay sao?"
Trần Hoàng Thiên khích tướng Hàn Tử Minh, anh muốn ép anh ta phải nhận lời thách đấu của anh. Mặc dù anh không biết Dương Chí Văn đã bị Hàn Tử Minh xử lý hay chưa nhưng cho dù là thế nào, muốn cứu được Dương Ninh Vân thì bắt buộc phải dẫn dụ được Hàn Tử Minh cách xa khỏi người Ninh Vân.
Nếu không đến lúc đó, anh không đánh lại được Hàn Tử Minh, mà lại còn trông chờ vào quân bài là Dương Chí Văn thì không phải là tốn công không sao? “Mối thù của ông nội tôi nhất định sẽ báo” Hàn Tử Minh tức giận nói: “Tôi không báo mối thù này thì uổng công tôi sống trên đời này. Nhưng hiện giờ không phải là lúc. Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, tôi đợi đến khi tôi đủ thực lực để đối phó với cả một nhóm người, đợi đến khi người phụ nữ của tôi sinh con ra, rồi để cô ấy sinh thêm đứa con nữa cho tôi, đến lúc ấy tôi tìm anh báo thù cũng không muộn”
Trần Hoàng Thiên tức giận nói: “Cậu đừng làm vấy bẩy Ninh Vân nữa, loại mặt người dạ thủ như cậu không xứng đáng làm người đàn ông của Ninh Vân. “Ha ha!” Hàn Tử Minh cười rồi nói: “Tôi không xứng thì anh xứng sao? Chỉ vì mấy câu nói bóng gió mà trách cô ấy rồi đuổi cô ấy ra ngoài, khiến cô ấy đau lòng tuyệt vọng nhảy từ trên cầu vượt xuống. “Cho dù tôi có mặt người dạ thú đến đâu đi chăng nữa, thì tôi cũng đối xử thật lòng với cô ấy. Trong mắt tôi cô ấy mới là quý giá nhất, những người phụ nữ khác chỉ là đồ chơi, có hay không cũng được. Chỉ cần cô ấy nói một câu, tôi có thể giết hết đám phụ nữ bên cạnh tôi, chỉ để lại một mình cô ấy. Anh có làm được như thế không?” “Nếu như anh có thể lập tức giết chết Phương Thanh
Vân rồi trả Ninh Vân lại cho anh. Nếu anh không làm được thì đừng có đòi làm tình địch với tôi, anh không xứng!” “Cậu.”
Trần Hoàng Thiên bị câu nói của Hàn Tử Minh làm cho nghẹn lời không nói được gì nữa.
Anh không thể không thừa nhận, người anh yêu nhất chính là Dương Ninh Vân, anh có thể vì cô mà từ bỏ tất cả mọi thứ. Nhưng anh không quyết liệt được như Hàn Tử Minh, anh không thể vì Dương Ninh Vân mà giết chết Phương Thanh Vân.
Vốn dĩ trước khi có quan hệ qua lại với Phương Thanh Vân, anh đã cho rằng ngoại trừ Dương Ninh Vân ra, anh sẽ không có tình cảm với bất cứ người phụ nữ nào trên đời.
Nhưng tạo hóa trêu ngươi, Phương Thanh Vân lại bị hạ độc, khiến anh làm ra chuyện trái với tâm nguyện của mình. Lại đúng lúc đó, anh bị sự tức giận làm đầu óc anh mất trí, anh nghi oan cho Dương Ninh Vân, rồi làm ra những chuyện không thể vãn hồi được nữa. Chuyện đó trở thành nỗi đau đớn cả đời này giữa anh và cô, ít nhất thì anh và cô đã phải trả những cái giá quá đắt cho chuyện này.
Chính bởi vì chuyện này, anh vĩnh viễn không thể tha thứ được cho bản thân mình. Chuyện này như cái dằm đâm thẳng vào tim anh, mỗi lần nhắc tới lại khiến anh vô cùng đau đớn.
Nhưng trên đời này không có thuốc hối hận, đó là cái nhân anh đã gieo, anh buộc phải nếm cái quả đắng của nó. Trần Hoàng Thiên cũng không biết tới bao giờ anh mới ăn xong cái trái đẳng này.
Hoặc đến khi Hàn Tử Minh chết đi thì anh mới thật sự ăn xong trái đắng này? “Không làm được đúng không? Nếu anh không làm được thì đừng mong nhớ gì tới Ninh Vân nữa, anh không xứng!”
Hàn Tử Minh vô cùng tức giận: “Đã sinh cả con với người phụ nữ khác rồi mà còn nhung nhớ tới Ninh Vân. Đã nói tới mức Ninh Vân là người phụ nữ của tôi, mang thai con của tôi mà anh vẫn không chịu từ bỏ. Đến cả thứ hàng second hand này mà cũng cần thì anh cũng chỉ để tiện như tôi thôi, nhưng so với tình yêu tôi dành cho Ninh Vân thì anh còn kém xa, anh không có tư cách để tranh giành Ninh Vân với tôi” lắng.
Nói xấu một lúc sau, Hàn Tử Minh lại cảm thấy hơi lo Bây giờ anh ta chỉ có một mình, không có người giúp đỡ.
Mặc dù nhóm Thiên Sát là người cùng hội với anh ta nhưng những cao thủ trong đó cũng đã chết gần hết, không có ai được là cường giả cấp SS. Hơn một nghìn người đăng ký tiêm Hoocmon nhưng đều chết bất đắc kỳ tử, không có một ai là thành công.
Nhìn lại bên của Trần Hoàng Thiên, anh ta có Phật Gia Đường, thiên sư Trương, chân nhân Trương, sư thái Mạc Ngôn và rất nhiều cao thủ khác của Lam Hoa.
Nếu bàn về sức mạnh tổng hợp, anh ta nhất định là không bằng Trần Hoàng Thiên, cũng may là dnv ở trong tay anh ta, Trần Hoàng Thiên không dám làm bừa, nếu không chắc anh ta đã đánh vào tổ Thiên Sát từ lâu. “Tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, nhỡ đâu anh ta thật sự tưởng rằng đứa con Dương Ninh Vân đang mang trong người thật sự là con của mình, tình cảm với cô ấy ngày càng nhạt đi, không quan tâm đến sự sống chết của cô ấy nữa mà đem thẳng người tiến vào nhóm Thiên Sát. Đến lúc đó nói không chừng mình lại chết trong tay anh ta, xem ra bây giờ chuyện quan trọng nhất chính là phải nâng cao thực lực của mình”
Hàn Tử Minh vẫn còn có không gian để phát triển, nếu không tính khoảng thực lực tăng nhanh do dùng Hoocmôn, anh ta vẫn chưa đạt đến Thần Cảnh cấp chín mà đã có thể tăng được đến cấp Thần Cảnh Đại Viên Mãn. Nếu cộng thêm thực lực do dùng Hoocmôn, anh ta hoàn toàn có thể đánh bại được Trần Hoàng Thiên và cả ba vị chưởng môn. “Nhất định phải cho người của mình đi thu thập những loại thuốc có trên một trăm năm để làm nguyên liệu làm thuốc”
Nghĩ đến đây, anh ta lại gọi một cuộc điện thoại khác, giao người đi tìm kiếm loại thuốc trên 100 năm tuổi để nâng cao công lực.
Nói chuyện điện thoại với Hàn Tử Minh xong, Trần Hoàng Thiên rơi vào trầm mặc. “Tên khốn nạn Hàn Tử Minh này đúng là đã quyết tâm làm một con rùa rụt cổ, mình nên làm thế nào để cậu ta chịu lòi cái đầu của mình ra đây
Trần Hoàng Thiên tựa cằm suy nghĩ.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, anh vẫn không nghĩ ra được cách nào hay để có thể dụ dỗ Hàn Tử Minh.
Nếu Hàn Tử Minh không chịu ló đầu ra, cho dù Dương Chí Văn không chết thì cũng không thể tách được Dương Ninh Vân ra khỏi người Hàn Tử Minh. Cho dù anh cho người đi đối phó với Hàn Tử Minh, với tính cách của cậu ta, tuyệt đối cậu ta sẽ không dẫn Dương Ninh Vân bỏ chạy như lần trước mà sẽ làm cô bị thương” “Hy vọng Dương Chí Văn vẫn chưa chết, anh ta có thể đem lại cho mình những thông tin có ích”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT