Trong căn phòng dưới lòng đất. “A! Đừng đánh nữa! A! Cầu xin anh đừng đánh tôi nữa!
A!..."
Dương Chí Văn bị lột trần rồi buộc vào một cái cọc gỗ, một gã đàn ông người Lam Hoa dùng chiếc roi da quất rất mạnh vào người anh ta. Chẳng bao lâu trên người anh ta đã có những vết thương ứa máu ra.
Trong đầu Dương Chí Văn thậm chí đã có cả những suy nghĩ muốn chết.
Anh ta thật sự muốn nói ra mục đích mình đến nước Mỹ làm gì nhưng anh ta sợ nếu mình không thành thật ngay từ đầu mà để Hàn Tử Minh biết được anh ta nghe theo lệnh của Trần Hoàng Thiên tới để cứu Dương Ninh Vân thì Hàn Tử Minh thật sự có thể vặt đầu anh ta xuống.
Hơn nữa nếu anh ta nói ra, cho dù Hàn Tử Minh không giết anh ta thì 25 ngày sau, anh ta cũng chết vì không có thuốc giải, anh ta sẽ đứt ruột mà chết.
Không thể không nói, quất cái roi này lên người đúng là con bà nó đau quá mà.
Nếu anh ta chỉ bị đánh vài trăm cái kiểu này, anh ta còn có thể cố cắn răng chịu đựng để vượt qua được, nhưng nếu cứ đánh vậy, hoặc dùng một hình phạt nào đó tàn khốc hơn, anh ta mình chịu không nổi mà sẽ bị đánh chết luôn.
Vậy nên tình thế của Dương Chí Văn không khác gì người đã trèo lên lưng hổ, nói cũng không được mà không nói cũng không được, trong lòng anh ta vô cùng khó xử. “Trần Hoàng Thiên, cái đồ trời đánh nhà anh, anh hại tôi thê thảm rồi!” Dương Chí Văn chửi thầm như vậy trong bụng rồi chửi tới cả 18 đời tổ tiên của Trần Hoàng Thiên. “Cuối cùng mày cũng không chịu nói ra mục đích mày tới nước Mỹ nương tựa Minh chủ của bọn tao đúng không?”
Gã đàn ông người Lam Hoa dừng tay lại rồi lạnh lùng chất vấn.
Dương Chí Văn vừa khóc vừa nói: “Đại ca, đều là người da vàng với nhau, nói không chừng chúng ta lại là con cháu của cùng một tổ tiên. Đông Đô chúng tôi có rất nhiều người ra nước ngoài, nhà họ Dương chúng tôi cũng có rất nhiều người lớn từng đến nước Mỹ rồi ở lại sinh sống lập nghiệp ở đó. Anh cũng mang họ Dương, rất có khả năng anh chính là con cháu của ông chú tổ của tôi đấy”
Bop!
Gã đàn ông người Lam Hoa quất thẳng cái roi lên mặt của Dương Chí Văn, một vết máu chói mắt ứa ra từ mặt của anh ta, khiến Dương Chí Văn đau đến mức khóc không ra thành tiếng. “Mày có khai hay không?”
Gã đàn ông người Lam Hoa hét lên. Dương Chí Văn kêu khóc ầm ĩ: “Mục đích của tôi chính là tới để nương tựa vào Minh chủ Hàn, anh còn muốn tôi khai cái gì nữa?"
Bốp! Bốp! Bốp!
Gã đàn ông người Lam Hoa lại quất mạnh hơn nữa.
Dương Chí Văn đau đến mức khóc cha khóc mẹ, nhưng tất cả đều vô dụng, cuối cùng anh ta chỉ có thể giả vờ ngất đi. Đầu Dương Chí Văn ngả sang một bên, Gã đàn ông kia mới chịu dừng lại. “Thế này đánh cũng là đúng!”
Gã đàn ông người Lam Hoa kia chửi bởi rồi đi báo cáo cho Hàn Tử Minh.
Hàn Tử Minh nói: “Đợi đến khi cậu ta tỉnh lại rồi dùng bàn ủi phục vụ cậu ta" “Vâng!”
Ngày thứ hai “Đừng mà, đừng mà!”
Nhìn thấy cái bàn ủi đỏ lừ được gã đàn ông người Lam Hoa lấy ra khỏi đống than, Dương Chí Văn hãi hùng đến mức hai con mắt muốn nổ tung. “Đến roi mà mày còn không chịu được bao nhiêu, nếu mày không chịu nói nữa, tạo ấn cái bàn là nóng này lên bụng mày, cho mày đau đớn đến chết" Gã đàn ông người Lam Hoa chuẩn bị nhằm cái bàn là vào phần bụng của Dương Chí Văn.
Dương Chí Văn kêu gào khiếp hãi: “Bỏ nó ra, anh mau bỏ nó ra. Tôi nói, tôi nói là được chứ gì?”
Gã đàn ông người Lam Hoa để chiếc bàn là vào trong đám than lửa rồi rửa tại lắng nghe: “Vậy thì khai cho đúng sự thật.
Dương Chí Văn vừa khóc vừa nói: “Ngoài chuyện tới nương tựa Minh chủ Hàn ra, tôi vẫn còn một mục đích khác, đó chính là trả thù người đàn bà xấu xa Lý Tú Lam kia, bà ta là người quá đáng hận. Bà ta dựa vào uy phong của Minh chủ mà coi tôi như một con chó, tôi không chịu nổi cục tức này nữa. Vậy nên tôi muốn trở thành cánh tay đắc lực của Minh chủ. Tôi muốn tìm cơ hội để xử lý bà ta. “Mày đúng là ác lắm, đến thím của mình cũng tha cho, vậy mà còn dám nhận họ hàng với tao. Cái loại rắn độc như mày, đến làm chó cho tao, tao cũng không cần!”
Nói xong, gã đàn ông người Lam Hoa đi báo cáo lại chuyện này với Hàn Tử Minh. “Con mẹ nó!”
Lý Tú Lam nghe xong tức đến phát điên: “Cái thằng chó đó, tôi có lòng tốt bảo Tử Minh giữ nó lại, vậy mà kết quả nó lại mang theo lòng dạ độc ác như vậy để tới đây.
Hôm nay tôi nhất định phải cho nó chết”
Nói rồi, Lý Tú Lam tức giận đùng đùng đi xuống căn hầm dưới lòng đất cùng với gã người Lam Hoa kia.
Hàn Tử Minh âm thầm đi theo.
Chẳng bao lâu sau, Lý Tú Lam đã xuống tới căn phòng dưới lòng đất, bà ta chỉ vào Dương Chí Văn rồi lớn tiếng chửi mắng: “Cái loại không có lương tâm nhà mày, không ngờ mày lại muốn tao chết. Con mẹ nó mày có còn là con người nữa hay không?”
Dương Chí Văn tức giận: “Từ khi Minh chủ Hàn về nước, bà có quyền có thể thì toàn gọi tôi là chó. Con mẹ nó tôi là người chứ không phải là chó. Bà coi tôi là chó thì tôi không thể có suy nghĩ muốn giết bà à?”
Dương Chí Văn cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể trút hết nỗi thù hận sang người Lý Tủ Lam.
Dương Chí Văn nắm chắc là Lý Tú Lam sẽ không giết anh ta bởi vì anh ta tham ô của Lý Tú Lam mấy nghìn tỷ và bà ta vẫn chưa đòi lại được. “Được lắm! Mày được lắm!”.
Lý Tú Lam nghe xong tức giận, ngực phập phồng lên xuống: “Nếu đồ chó nhà mày đã muốn tạo chết thì tạo cũng sẽ cho mày chết” Nói rồi, bà ta lấy khẩu súng Desert Eagle giắt ở eo gã người Lam Hoa ra rồi chỉ thẳng về phía Dương Chí Văn. “Bà đừng làm loạn!”
Dương Chí Văn lo lắng nói: “Tôi nói cho bà biết, giết chó cũng phải nhìn mặt chủ, tôi là con chó của Minh chủ Hàn chứ không phải là của bà. Bà không có tư cách để giết tôi”
Cuối cùng Lý Tú Lam cũng không bóp cò.
Bà ta không sợ giết Dương Chí Văn xong, Hàn Tử Minh sẽ báo thù mà bà ta sợ giết Dương Chí Văn xong, số tiền mấy nghìn tỷ mà anh ta lấy sẽ không đòi lại được nữa.
Mọi chuyện chính là vậy. Bà ta nhét đưa lại khẩu súng cho gã đàn ông người Lam Hoa rồi tức giận rút cái bàn là đỏ rực ra, ấn lên bụng của Dương Chí Văn. Xèo xèo xèo...
Đột nhiên tiếng chảy xèo xèo vang lên.
Ngay sau đó. "A!"
Tiếng kêu của Dương Chí Văn không khác gì lợn bị chọc tiết, gần xanh trên mặt anh ta nổi hết cả lên, mồ hôi lạnh túa ra như mưa. Một tràng tiếng hét xé tìm xé gan vang lên rồi cuối cùng anh ta cũng ngất đi.
Bich!
Lý Tú Lam vứt cái bàn là xuống đất. “Hừ, muốn chơi với bà đây sao, không cho mày biết tay thì mày còn không biết bà đây lợi hại. Bà ta đắc ý nói rồi phủi tay, quay người lại. Nhìn thấy
Hàn Tử Minh đã ở phía sau, bà ta giật bắn cả mình. “Người phụ nữ như bà ra tay đúng là độc ác, Cũng may Ninh Vân không giống bà, nếu không tôi cũng không thích cô ấy.
Hàn Tử Minh điềm nhiên nói. Anh ta thích nhất tính ngoài cứng trong mềm của Dương Ninh Vân, cô không bao giờ có tâm địa gì xấu xa, là một người phụ nữ vô cùng thẳng thắn.
Lý Tú Lam cười: “Tôi làm vậy chỉ là cho nó một bài học. Bởi vì nó muốn dùng thế lực của cậu để chèn ép chính mẹ vợ của cậu. Nó làm vậy đúng là không coi cậu ra gì, tôi không xử lý nó không được. “Nhưng xử lý cũng đã xử lý rồi, thằng ranh này sợ chết, nó sẽ không còn mục đích nào khác, cậu cứ giữ bên cạnh như một con chó là được.
Lý Tú Lam sợ Dương Chí Văn chết thì bà ta cũng không lấy lại được tiền.
Hàn Tử Minh không trả lời lại.
Nhưng anh ta vẫn bảo gã người Lam Hoa đưa Dương Chí Văn đưa chữa trị.
Rồi anh ta gọi điện thoại cho Trần Hoàng Thiên.
Ngay sau đó, giọng nói Trần Hoàng Thiên vang lên: “Không ngờ cậu lại gọi điện thoại cho tôi.
Hàn Tử Minh cười lạnh: “Dương Chí Văn đã bị tôi xử lý rồi, anh ta nói là do anh cử anh ta tới đây.” Trần Hoàng Thiên ngày người ra một giây rồi nói: “Vậy thì tôi phải cảm ơn cậu vì đã xử lý mối họa đó giúp tôi. Tôi cho người đi tìm cậu ta ở tất cả mọi nơi nhưng vẫn không tìm thấy, hóa ra cậu ta chạy đến chỗ của cậu. Con người cậu ta vì nịnh hót nên câu nào cũng nói ra được, chết cũng là đáng”
Hàn Tử Minh hơi kinh ngạc.
Từ phản ứng của Trần Hoàng Thiên có thể thấy, hình như Dương Chỉ Văn không phải là do anh ta phải đến. Không lẽ là anh ta đa nghi?
Lúc này Trần Hoàng Thiên mới nói: “Nghe Lý Nam Cương nói, Ninh Vân mắc bệnh lạ, chuyện điều trị thế nào rồi?” Hàn Tử Minh nói: “Chuyện này không cần anh phải lo lắng, Ninh Vân là người phụ nữ của tôi, mang trong người đứa con của tôi. Tôi sẽ mời thầy thuốc giỏi nhất để chữa bệnh cho cô ấy, chuyện này không liên quan gì tới anh”
Trần Hoàng Thiên nói: “Ninh Vân là người phụ nữ của tôi chứ không phải là của cậu. Cậu về đây đi rồi chúng ta quyết đấu một trận sống mái.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT