“Ây ya...

Dương Chí Văn hôn mê hai ngày hai đêm, vừa tỉnh lại đến tiếng kêu đau cũng run rẩy. Anh ta thấy bụng mình nóng như lửa đốt, giống như vẫn còn một ngọn lửa đang bập bùng cháy. Lật áo lên, anh ta chỉ thấy trên bụng mình có một cái dấu hình vuông, mỗi cạnh dài khoảng 10 cm. Phần da đã bị cháy sém, đen thùi lùi, không biết được bôi thuốc gì mà còn chảy cả mủ. “Mẹ kiếp con mụ Lý Tú Lam, mụ đàn bà độc ác này, thù này không báo tôi thề không làm người”

Dương Chí Văn vô cùng tức giận, nhưng anh ta vừa tức giận, lớp da phía trên phồng lên, khiến vết thương tẩy lên vô cùng đau đớn. Anh ta hả miệng xuýt xoa, nước mắt cũng rơi xuống lã chã. “Con mẹ nó mình khổ quá mà, bị hành hạ đến không ra hồn người. Trần Hoàng Thiên không tha thứ, Hàn Tử Minh lại nghi ngờ, thật sự không biết phải sống thế nào, mà cũng không biết mình còn sống được mấy ngày nữa"

Dương Chí Văn không sao nói hết được nỗi khổ trong lòng mình.

Thậm chí anh ta còn bắt đầu hối hận về tất cả những gì mình đã làm trong quá khứ.

Nếu lúc đầu anh ta không chống đối lại Trần Hoàng Thiên, ngay từ đầu đã thuận theo anh ta thì bây giờ có phải tương lai tươi sáng, vinh hoa phú quý hưởng không hết, chơi đùa cùng vô số mỹ nữ và không chừng có cả một đống con. “Đúng là lựa chọn đúng hơn nỗ lực rất nhiều, giống như chủ hai Dương Thiên Mạnh của mình. Chọn đúng người nên cuộc sống hiện giờ vô cùng sung sướng. Nhìn lại mình, lúc nào cũng phải cố gắng bày mưu tính kế, hôm nay nịnh bợ người này, mai lại xum xoe người khác. Phải cố vắt cả óc để tìm được một vỗ dựa vững chắc, nhưng tới cuối cùng tất cả đều vô nghĩa, người khổ vẫn là bản thân mình, người bị hại của là bản thân mình.

Dương Chí Văn vô cùng hối hận.

Đúng lúc này, cánh cửa căn phòng bị đẩy ra, hóa ra là Lý Tú Lam và Dương Bảo Trân bước vào. “Ồ, tỉnh rồi sao, tôi còn tưởng cậu sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa, làm tôi còn tưởng mấy nghìn tỷ trôi sông trôi bể rồi. Một ngày tôi phải chạy qua chạy lại mười mấy lần để cầu ông bà ông vải cho cậu đừng chết, cuối cùng cậu cũng tỉnh lại rồi.

Lý Tú Lam cười tươi đi tới bên cạnh giường bệnh, bà ta nhìn Dương Chỉ Văn bằng cái nhìn vô cùng châm chọc.

Dương Chí Văn nhìn thấy Lý Tú Lam như nhìn thấy kẻ địch, mắt anh ta đỏ ửng lên, anh ta không nén được cơn tức giận: “Con mẹ nó bà xem đi, xem đi, bà làm bụng tôi bỏng đến thế nào rồi!” “Có phải bà không có quả tim đúng không, sao bà lại có thể ra tay độc ác như vậy?”

Bụng Dương Chí Văn đang đau nhức âm ỉ, lại thêm việc nắm hôn mê hai ngày hai đêm không tỉnh và ăn mấy trăm cái roi khiến cả người anh ta đau nhức khó chịu, nếu không nhất định anh ta sẽ phi xuống giường, bóp chết Lý Tú Lam. “Phụt!”

Dương Bảo Trân bật cười: “Mẹ, mẹ đúng là ác thật đấy, ra tay mạnh như vậy. Nhưng như vậy đúng là hả giận, ai bảo Dương Chí Văn tham ô tiền của chúng ta, đến khi hai mẹ con chúng ta lưu lạc ở đầu đường xó chợ cũng không cho chúng ta được một xu nào. Vậy cũng coi như trút được cục tức kia” “Hừ. Lý Tú Lam khoanh tay trước ngực: “Cũng bởi vì thằng chó này còn nợ chúng ta hơn 15 nghìn tỷ chưa đòi lại được, nếu không mẹ cũng để cho nó bỏng đến chết thì thôi.”

Dương Chí Văn nghiến răng nghiến lợi nói: “Lý Tú Lam, mụ đàn bà đáng chết, bà đối xử với tôi như vậy mà vẫn còn muốn lấy lại tiền sao? Bà đừng nằm mơ nữa, tôi sẽ không trả cho mẹ con bà một xu nào đâu!”

Khuôn mặt Lý Tú Lam tức giận: “Mày thật sự không trả à?" “Không trả!” “Được lắm!” Lý Tú Lam cười lạnh: “Mày cứ chờ đấy, tạo sẽ làm cho mày phải nôn tiền ra trả tạo.

Nói xong, bà ta bước ra khỏi phòng, lúc đi vào lần nữa, bà ta còn cầm một chậu nước trên tay. “Bà muốn làm gì?” Tim Dương Chí Văn căng nghẹt, anh ta còn tưởng rằng Lý Tú Lam muốn anh ta bỏng nước sôi.

Lý Tú Lam cười lạnh: “Cho mày biết mùi vị của nước muối.”

Vừa nói xong, Lý Tú Lam đã hắt cả chậu nước muối lên người Dương Chí Văn.

Cả người Dương Chí Văn chỗ nào cũng có vết thương, bị hắt chậu nước muối lên người, anh ta kêu lên thảm thiết. Vốn dĩ hiện giờ anh ta đã yếu ớt không cử động được, vậy mà vì đau quá nên anh ta nhảy thẳng từ trên giường xuống, lăn lộn trên mặt đất. "Ha ha ha!"

Hai mẹ con Lý Tú Lam cùng cười lăn cười bò.

Sau một hồi bị hành hạ, Dương Chí Văn nằm dưới đất như một con chó chết, anh ta thở thoi thóp, muốn khóc cũng không khóc được. Dương Chí Văn khóc lóc rồi yếu ớt nói: “Hai người đối xử với tôi như vậy mà không sợ Minh chủ Hàn tới tìm hai người tính sổ sao?" “Mày là cái thả gì?" Lý Tú Lam cười lạnh: “Loại chó má như mày, Tử Minh không thèm để ý tới đâu, nếu không tại sao nó lại để cho người khác hành hạ mày như vậy?" “Hơn nữa, hiện giờ Tử Minh cũng không dùng tới đồng rác như mày, mày có thể giúp được gì cho Tử Minh? Giúp nó đánh bại Trần Hoàng Thiên hay là giúp nó tăng được tu vi?" “Huống hồ bây giờ Tử Minh chỉ tập trung vào việc đi tìm những loại thuốc trên một trăm năm để tăng cao tu vi. Đến khi về nước, Tử Minh sẽ loại bỏ cái đống rác rưởi Trần Hoàng Thiên kia đi. Vậy nên nó không có thời gian để quan tâm tới một con chó như mày đầu" “Nếu như mày thức thời thì trả lại số tiền mày đã lấy của hai mẹ con tạo, nếu không nước muối mới chỉ là bắt đầu thôi. Về sau còn có nước ớt, giấm, lần nào tới tạo cũng sẽ tạt mày một lần. Tạo cũng không biết mày có thể chịu được mấy ngày, nhưng tao nghĩ chưa quá một tuần là mày đã bị tạo dày vò cho đến chết rồi" “Thế nên mày vẫn nên ngoan ngoãn trả lại tạo tiền thì hơn. Tiền còn có thể kiếm được, nhưng mạng thì chỉ có một cái. Mất mạng rồi thì có bao nhiêu tiền cũng không tác dụng gì, mày đem được tiền xuống âm phủ để tiêu không?”

Lý Tú Lam đang nghĩ, bà ta sẽ khiến Dương Chí Văn trả lại tiền, rồi vét hết cả số tiền mà Dương Chí Văn tiết kiệm được. Xong chuyện, bà ta giết Dương Chí văn cũng không muộn, để tránh sau này anh ta có quyền có thể sẽ tới xử lý bà ta. ТrцуeлАРР.cоm trang web cập* nhật nhanh nhất

Còn Dương Chí Văn nghe thấy Lý Tú Lam nói vậy, tự nhiên con người anh ta di chuyển chậm lại. Hàn Tử Minh muốn dùng những loại thuốc trên trăm năm để nâng cao sức mạnh của mình.Vậy thì anh ta có thể bám vào đây để lấy lòng được Hàn Tử Minh, báo thù người đàn bà tên Lý Tủ Lam đáng chết này?

Trần Hoàng Thiên vừa đem cả một túi thuốc trở về, loại sâm hoàng còn quý giá hơn cả nhân sâm ngàn năm. Tất cả chỗ thuốc Trần Hoàng Thiên đem về nhất định đều là những loại thuốc trên một trăm năm.

Liệu anh ta có đưa cho mình vài cây thuốc để Hàn Tử Minh tín nhiệm mình không nhỉ? “Rốt cuộc mày có trả tạo tiền không?"

Dương Chí Văn tức giận hét lên: “Trả, con mẹ nó tôi trả là được chứ gì? Trước tiên bà chuẩn bị đồ ngon cho tôi ăn đã, đợi tôi cơm no rượu say rồi thì tôi mới có sức trả tiền cho bà. Nếu tôi mà chết thì bà đừng hòng lấy được một xu nào.

Vì tiền nên Lý Tú Lam đành phải đi chuẩn bị đồ ăn cho Dương Chí Văn.

Tắm rửa và ăn uống xong, Dương Chí Văn trả lại cho Lý Tú Lam ba nghìn tỷ trước: “Trả trước cho bà ba nghìn tỷ, đợi vết thương của tôi khỏi hẳn, tôi sẽ trả nốt cho bà, để con mẹ nó bà lại hắt nước này nước kia vào người tôi”

Tiền ở trong tay Dương Chí Văn, Lý Tú Lam cũng không có cách nào khác, bà ta chỉ có để đồng ý với điều kiện của anh ta. Dù sao Dương Chí Văn cũng nằm trong tay bà ta, hơn nữa còn có Hàn Tử Minh, bà ta không sợ tới lúc đó Dương Chí Văn không trả lại nốt số tiền còn lại.

Thế là hai mẹ con Lý Tú Lam đắc ý rời khỏi đó.

Hai mẹ con Lý Tú Lam vừa đi, Dương Chí Văn lập tức khóa cửa lại, anh ta nằm trong chăn gửi tin nhắn cho Trần Hoàng Thiên: “Hàn Tử Minh ở trụ sở chính của nhóm Thiên Sát, mặc dù tôi không nhìn thấy Ninh Vân nhưng nghe Lý Tử Lam và Lý Bảo Trân nói thì Ninh Vân cũng đang ở đó. Hiện tại Hàn Tử Minh đang phải người đi tìm những loại thuốc trên một trăm tuổi, nghe nói là để tăng cường sức mạnh để xử lý anh. Tôi ở chỗ của Hàn Tử Minh không hề được trọng dụng, bị tra tấn hành hạ đến mức suýt chết. Nếu cậu muốn cứu Ninh Vân thì hãy đưa tôi mấy cây thuốc vài trăm năm để tôi dâng lên cho Hàn Tử Minh. Làm như vậy tôi vừa có thể được trọng dụng, vừa có cơ hội tiếp cận Ninh Vân để lấy được lòng tin của nó, nhỡ đâu tới một ngày nào đó tôi có thể cứu được nó ra. Nhận được tin nhắn này, Trần Hoàng Thiên vô cùng kích động.

Nhờ có tin nhắn này, cuối cùng anh cũng nghĩ ra cách để có thể dụ Hàn Tử Minh về lại Hoa Lam.

Vậy nên anh lập tức trả lời tin nhắn của Dương Chí Văn: “Anh cứ nói với Hàn Tử Minh là khoảng thời gian trước anh mới có được cây nhân sâm một ngàn năm tuổi, vốn dĩ định đợi cậu ta quay về sẽ đích thân đưa cho cậu ta. Nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện, lúc chạy trốn quên không mang theo cây nhân sâm. Anh bảo cậu ta nghĩ cách giúp để lấy được cây nhân sâm đó sang”

Dương Chỉ Văn: “OK, đợi tin tốt của tôi”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play