Sau khi kết thúc vòng đấu và nhất là sau chiến thắng nhanh như chớp của Trần Hoàng Thiên, đã khiến cho tất cả mọi người có mặt đều phải khiếp sợ. "Không ngờ, không ngờ thực lực của Trần Hoàng
Thiên lại đáng sợ như vậy!" "Xem ra anh ta không phải Thần Cảnh tầng bảy, mà chỉ là ngưng tụ một thanh kiếm chói sáng dài hai mét bảy tấc thôi. Trên thực tế, có lẽ thực lực của anh ta đã đạt tới Thần Cảnh mãn cấp rồi. Bằng không, làm sao có khả năng chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã có thể giết chết được Lưu chưởng môn của Thần Cảnh tầng tám và năm vị trưởng lão chứ?” "Đúng như câu Trường Giang sóng sau xô sóng trước, thế hệ sau mạnh hơn thế hệ trước. Trần Hoàng Thiên và Hàn Tử Minh đều trạc tuổi nhau, thực lực cũng xem như ngang nhau, đều có thể đạt đến đỉnh cao của võ công, tôi đây là lớp người đi trước mà cảm thấy thật đáng xấu hổ!”
Xung quanh liền rộn lên hàng loạt tiếng ồn từ những lời bình luận của mọi người.
Giờ phút này, không còn ai dám xem thường Trần Hoàng Thiên nữa.
Không ai dám nghi ngờ việc Trần Hoàng Thiên có thể tiêu diệt được Hàn Môn hay không.
Lý Nam Cương tự tát mình một cái thật mạnh và mếu máo: "Trần Hoàng Thiên, tôi cũng cố ý hãm hại gia đình anh đầu, là do Hàn Tử Minh và mẹ vợ anh sai tôi làm đấy, tôi chỉ là công cụ của họ thôi, anh muốn trách thì trách người đã sai khiến tôi, đừng trách loại tay sai như tôi mà" Anh thực sự sợ rằng Trần Hoàng Thiên sẽ dùng kiếm chém đứt đầu mình.
Trần Hoàng Thiên nói: "Nói xem, Dương Ninh Vân bị bệnh gì, tại sao lại phải sang Mỹ điều trị?"
Lý Nam Cương vội vàng trả lời: "Cô ấy, thân nhiệt của cô ấy bị thấp hơn so với người bình thường, chỉ còn 27 28 độ C. Bác sĩ ở trong nước đều không khám ra được bệnh gì, nên Hàn Tử Minh phải dẫn cô ấy sang nước ngoài để kiểm tra" "Họ đi cũng được một khoảng thời gian rồi, nhưng tối vài hôm trước tôi vừa nói chuyện điện thoại với mẹ vợ anh, được biết bên nước Mỹ cũng không khám được ra bệnh tình của cô Dương, cũng không biết nên cho cô ấy uống thì gì, nên đến hiện tại cũng chưa khống chế được tình hình sức khỏe, thân nhiệt cũng từ từ hạ thấp hơn” "Hàn Tử Minh dường như rất quan tâm đến tình trạng sức khỏe của cô ấy. Anh ta đã bỏ rất nhiều tiền để thuê chuyên gia nổi tiếng từ khắp mọi nơi trên thế giới để đến Mỹ tìm hiểu nguyên nhân dẫn đến bệnh tình của cô ấy." "Tất cả những gì tôi biết chỉ có như vậy. Xin đừng giết tôi, từ đây về sau tôi sẽ làm trâu làm bò cho anh, chỉ cần anh..." Lý Nam Cương chưa kịp nói xong, Trần Hoàng Thiên đã vung kiếm chặt đầu anh ta.
Tất cả mọi người đều im lặng.
Cả hội trường như nín thở. Giờ phút này đây, họ chỉ cảm thấy Trần Hoàng Thiên giống như thần chết, thật là kinh khủng! "Ngoài anh ta còn có ai là người đã bức hại gia đình tôi trong thời gian tôi vắng mặt, hoặc là đã hãm hại những người thân thiết bên cạnh tôi?"
Trần Hoàng nhìn lướt qua tất cả mọi người và hỏi. "Tôi không có!" "Tôi cũng không có!"
Khi được Trần Hoàng Thiên hỏi đến, rất nhiều người trước đây gia nhập Hàn Môn đều đề cao cảnh giác. Vào lúc đó, có người chỉ vào Đông Bắc Vương: "Đại sư Trần, Đông Bắc Vương đã nhận lệnh của Hàn Tử Minh, đến Thục Hãn giết nhà họ Nhậm, cũng may từ sớm nhà họ Nhậm đã bỏ trốn, nên mới không bị giết."
Sau khi nói xong, ánh mắt của Trần Hoàng Thiên lập tức nhìn về phía Đông Bắc Vương Trương Kỳ Vĩ. "Chuyện này có thật không?"
Đông Bắc Vương vội vàng đứng lên giải thích: "Anh Trần, sau khi anh gặp chuyện tôi cũng cần bảo vệ bản thân mình chứ, tôi đã không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gia nhập Hàn Môn. Tôi còn phải lo cho nhà họ Trương trên dưới cũng hơn trăm người." "Nhưng tôi có thể vỗ ngực nói rằng tôi chưa bao giờ làm điều gì hãm hại đến gia đình anh Trần cũng như bạn bè thân thiết của anh. Còn việc tiêu diệt nhà họ Nhậm, Hàn Tử Minh bắt tôi phải đi, tôi cũng không dám không đi "Tuy nhiên, trước khi lên đường đến nhà họ Nhậm, tôi đã mượn điện thoại di động của người khác ở sân bay, đế gửi tin nhắn cho lão Nhậm, thông báo rằng Hàn Tử Minh muốn giết cả nhà ông ta, để cả gia đình ông ta mau chóng rời đi. Vì vậy khi tôi đến nhà họ Nhậm, thì cả tòa nhà đã không còn một người nào nữa, nên mới chẳng có ai bị giết” "Những gì tôi nói là sự thật. Nếu anh Trần không tin tôi, anh có thể liên lạc với lão Nhậm và hỏi xem ông ta có nhận được tin nhắn như vậy không. Nếu lão Nhậm nói không nhận được, lúc đó anh Trần muốn chém muốn giết thì Trương Kỳ Vĩ tôi cũng không có nửa lời oán than”
Nghe cách ông ta nói có vẻ rất chắc nịch, nên Trần
Hoàng Thiên đã tạm tin lời ông ta. "Phải trông cậy vào việc Hàn Tử Minh để bào toàn sự bình an cho cả gia đình, điều đó tôi có thể hiểu được. Chỉ cần không làm điều gì tổn hại đến gia đình cũng như bạn bè của tôi, thì tôi cũng sẽ không trách. Tôi sẽ tạm tin lời ông nói, đợi gia chủ nhà họ Nhậm quay về tôi sẽ hỏi chuyện ông ta.
Phù!
Trương Kỳ Vĩ bây giờ mới thở phào nhẹ nhõm. “Anh Trần cứ hỏi, tôi không làm gì trái với lương tâm, nên cũng không ngại sự chất vấn của anh Trần”
Trần Hoàng Thiên chuyển chủ đề và nhìn lướt qua toàn bộ hội trường: "Những ân oán giữa tôi và Hàn Tử Minh sớm muộn gì cũng phải được giải quyết. Nếu mọi người sẵn sàng đứng về phía tôi và cùng nhau đối phó với Hàn Tử Minh, có thể thể hiện rõ lập trường của mình, nếu mọi người muốn đứng ở vị trí trung lập tôi cũng không ép buộc đầu”
Ngay sau khi tuyên bố này được đưa ra, Đông Bắc Vương đã đi đầu bày tỏ quan điểm của mình: "Tôi sẵn sàng đứng về phía anh Trần để sát cánh cùng anh, và hỗ trợ anh Trần trong việc tiêu diệt các thế lực ở nước ngoài của Hàn Tử Minh."
Anh ta gia nhập Hàn Môn và còn được Hàn Tử Minh trọng dụng, đương nhiên ông ta cũng biết Hàn Tử Minh còn có một Đường Môn ở nước ngoài, nhưng sau đó được đổi tên thành Hàn Môn Hải Ngoại, hơn nữa Hàn Tử Minh cũng có quan hệ mật thiết với nhóm Thiên Sát. Trần Hoàng Thiên muốn hoàn toàn tiêu diệt Hàn Tử Minh nhất định sẽ gặp phải rất nhiều trở ngại, và ông ta đồng ý chung tay hỗ trợ Trần Hoàng Thiên. "Tôi cũng muốn sát cánh cùng anh Trần!"
Gia chủ nhà họ Vương cũng phát biểu ý kiến.
Ngay sau đó. "Tôi cũng muốn sát cánh cùng anh Trần!" "Tôi cũng muốn sát cánh cùng anh Trần!"
Ngũ Độc Môn và rất nhiều thế gia đã bày tỏ quan điểm của mình. Nhưng vẫn có rất nhiều người chọn trung lập, chỉ có khá ít người đứng hẳn về phía Trần Hoàng Thiên.
Đây là cuộc chiến giữa nước với lửa, về việc dùng nhiều nước để dập tắt lửa hay đốt lửa mạnh hơn để lấn át nước, điều đó rất khó để họ phán đoán, nên chọn trung lập là an toàn nhất. "Được."
Trần Hoàng Thiên nói: "Những người đứng về phía tôi, tạm thời hãy ở lại thủ đô, chờ sự sắp xếp của tôi. "Vâng!"
Quyền lực của Hàn Môn ở Lam Hoa xem như đã bị Trần Hoàng Thiên xóa sổ và tiêu diệt, những người đáng chết cũng đã bị giết rồi. Trần Hoàng Thiên cũng không ở lại đây nữa, mà cùng cả nhà Bác cả đi về nhà họ Trần. Đã đến lúc phải hồi sinh cho ông nội của anh rồi. Để ông ta có thể ăn năn, hối cải. Mau.
Hàn Môn bị hủy diệt, và chuyện người quản lý hiện tại là Lý Nam Cương, cùng chưởng môn phái Thiên Sơn và năm vị trưởng lão đều chết dưới tay Trần Hoàng Thiên đã lan truyền đến tất cả các diễn đàn võ đạo lớn với tốc độ cực nhanh, và gây ra chấn động mạnh với rất nhiều võ sĩ cũng như giới võ đạo.
Sự ủng hộ của các bạn là động lực sáng tác của tác giả
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT