**********

"Cái gì!"

Nghe tin ai đó đồn rằng Hàn Môn sẽ bị tiêu diệt, tất cả mọi người có mặt đều bị sốc.

Trong phút chốc, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn xung quanh, không biết là ai nói. "Khốn kiếp!"

Lý Nam Cương tức giận đứng lên, quay người lại, nhìn lướt qua tất cả mọi người có mặt ở hiện trường rồi giận dữ hét lên: "Vừa rồi là ai đã nói sẽ tiêu diệt nhà họ Hàn thể, đứng lên cho tôi nào!" Một giọng nói lạnh lùng đáp lại anh ta: "Anh nghĩ mình là ai chứ?"

Những lời này vừa nói ra, Lý Nam Cương vô cùng tức giận: "Con chó nào đang nói vậy?"

Đột nhiên nhiều người chỉ vào Trần Hoàng Thiên. "Là anh ta đấy!"

Ngay lúc đó, ảnh mắt của mọi người đều tập trung vào Trần Hoàng Thiên đang ngồi trong góc. Cuộc bàn tán của mọi người xung quanh bất ngờ nổ ra. "Người này là ai?" "Anh ta làm sao dám kiêu ngạo như vậy?" "Anh ta không sợ chết sao?"

Vì Trần Hoàng Thiên đã cố ý cải trang nên sẽ không ai nhận ra anh, chưa kể mọi người đều nghĩ anh đã chết, nên bọn họ cũng không hề liên tưởng đến một người đã chết, vì vậy thật sự không biết người này là ai. “Mày là thằng nào!” Lý Nam Cương chửi bới thậm tệ.

Trần Hoàng Dương rụt rè nói: "Nghe giọng nói, hình như là Trần Hoàng Thiên"

Lý Nam Cương sửng sốt.

Nhưng ngay sau đó anh ta bật cười: "Làm sao có thể là hồn ma đã chết của Trần Hoàng Thiên được. Anh ta đã chết hơn một tháng, mồ mả mọc đầy cỏ, làm sao có thể bò ra được?"

Không ngờ, sau khi anh ta vừa dứt lời. Trần Hoàng Thiên cởi mũ, xé râu và lau bút kẻ mắt. Ngay cái nhìn đầu tiên! "Ôi trời ơi!"

Nhiều người sợ hãi đến mức lui ra xung quanh, ánh mắt đầy bất ngờ, khó hiểu, sợ hãi, khó tin và nhiều biểu hiện phức tạp khác. "Khiếp thật!"

Lý Nam Cương càng giật mình hơn. Sắc mặt tái nhợt đi. "Điều này điều này...

Bác cả, Trần Hoàng Dương và Trần Hoàng Phong đều đã bị sốc đến mức không nói được lời nào, "Ông nội, là Trần Hoàng Thiên, thật sự là Trần Hoàng Thiên, anh ta chưa chết, anh ta vẫn còn sống!"

Vương Ngọc Nghiên vui sướng kêu lên.

Mọi người xung quanh lập tức náo động. "Trời ạ, Trần Hoàng Thiên không phải đã chết sao à? Tại sao có thể sống lại được chứ?" "Nếu anh ta không có chết, vậy anh ta đã ở đâu hơn một tháng qua, tại sao đến bây giờ mới xuất hiện chứ?" "Chết tiệt. Thực sự là gặp ma rồi!"

Cùng một lúc, nhưng có thể thấy rằng một số người vui, một số người thì lo lắng.

Trần Hoàng Thiên lúc này mới chậm rãi đứng lên, đi theo lối đi, bước từng bước vững vàng, đi về phía hàng ghế đâu.

Mọi người hai bên lần lượt né ra hai bên với vẻ hoảng

SỢ.

Lộc cộc!

Lý Nam Cương cảm giác như muốn nôn ra, vô cùng kinh hãi, toàn thân run lên, liên tục đổ mồ hôi lạnh.

May mà có rất nhiều cao thủ Hàn Môn ở bên cạnh, để anh ta cảm thấy có chút che chở và hỗ trợ, nếu không anh ta nhất định sẽ sợ hãi đến mức tè cả ra quần.

Ngay sau đó, Trần Hoàng Thiên dừng lại dưới sân khấu hành lễ, quay mặt về phía tất cả mọi người, nhẹ nhàng nói: "Tôi đã biến mất hơn một tháng rồi trở về, nghe nói giới võ đạo đã có rất nhiều sự thay đổi, Hàn Tử Minh sáng lập ra Hàn Môn, đã tiến hành cuộc đàn áp bạo lực với rất nhiều thế gia từng thân thiết với tôi trước đây, dẫn đến cái chết bi thảm của Tây Bắc Vương Hồ Cửu Đạo, nhà họ Nhậm Ba Thục và Ma Đô Địa Hạ Vương Đỗ Văn Mạnh đã phải ra nước ngoài tị nạn. Tất cả gia sản đều do Hàn Môn tiếp quản. "Ngoài ra, để lớn mạnh hơn, Hàn Môn cũng hãm hại nhiều nhà dòng dõi võ đạo, đe dọa nếu không gia nhập Hàn Môn sẽ giết họ, làm cho mọi thứ trở nên tối tăm, rối rằm." "Đương nhiên, cũng có một số thế gia thân thiết với tôi chủ động hoặc bị động nương náu ở Hàn Môn" "Hôm nay tôi đến đây với mục đích tiêu diệt Hàn Môn, giết chết tay sai của Hàn Tử Minh, và tàn sát tất cả những kẻ đã hãm hại gia đình tôi" "Bây giờ tôi cho tất cả những ai đã tham gia Hàn Môn một cơ hội. Những người không hãm hại gia đình tôi bây giờ có thể rút khỏi Hàn Môn. Tôi sẽ không truy cứu chuyện của quá khứ. Nếu không biết hối cãi, vẫn sát cánh cùng Hàn Môn chống lại tôi, thì đừng trách sao dao của tôi không có mắt. " "Thời hạn là năm phút. Những ai muốn thoát khỏi Hàn

Môn có thể rút lui ngay lập tức. Trần Hoàng Thiên vừa nói xong những lời này.

Gia chủ nhà họ Vương ở thủ đô đã dẫn đầu tuyên bố: "Tôi rút khỏi Hàn Môn!"

Lời nói vừa dứt, ông ta liền dẫn theo người nhà họ Vương lui về phía sau Trần Hoàng Thiên,

Ngay sau đó. "Tôi cũng rời khỏi Hàn Môn!"

Đông Bắc Vương cũng dẫn mọi người lui về phía sau Trần Hoàng Thiên. "Tôi cũng rời khỏi Hàn Môn!" "Tôi cũng rời khỏi Hàn Môn!"

Một số thế gia buộc phải gia nhập Hàn Môn đã lần lượt rút khỏi Hàn Môn.

Trong một khoảng thời gian ngắn, một phần ba số người đã rời khỏi Hàn Môn.

Nhưng hầu hết bọn họ đều không rút lui, cũng vì thế mà vô cùng xoắn xuýt, bắt đầu thấp giọng bàn tán. "Nếu như chúng ta rút lui, đến lúc Hàn Tử Minh quay lại và giết chết Trần Hoàng Thiên, lúc đó có trách chúng ta đã rút khỏi Hàn Môn rồi trả thù chúng ta không?" "Anh ta không thể đánh bại Hàn Tử Minh được. Anh ta bị đánh xuống vách núi và đã biến mất hơn một tháng không dám xuất hiện. Tôi thực sự nghi ngờ liệu anh ta có thể đánh bại Hàn Tử Minh hay không. "Trong trường hợp anh ta không thể đánh bại Hàn Tử Minh, chúng ta sẽ bị anh ta lừa rút lui khỏi Hàn Môn, sau đó Hàn Tử Minh quay trở lại, chúng ta không phải sẽ gặp phiền phức to sao?"

Do có nhiều mối lo ngại, nhiều thế gia sợ hãi không dám rút khỏi Hàn Môn, sợ Hàn Tử Minh sẽ trả thù. Dù sao thì Hàn Tử Minh cũng có thực lực lớn mạnh, lại còn biết dùng độc, bọn họ đều tràn đầy lòng tin với Hàn Tử

Minh.

Tại thời điểm này. Trần Hoàng Thiên nhìn về phía nhà của Bác cả: "Các người muốn dẫn theo nhà họ Trần đi xuống địa ngục sao?"

Bác Cả thân thể run lên, sắp khóc: "Trần Hoàng Thiên, nhà họ Trần sắp không chịu nổi rồi, nếu con có thể đánh bại Hàn Tử Minh thì không sao, còn nếu không bác e rằng nhà họ Trần chúng ta mới thật sự đổ nát đó, "

Trần Hoàng Thiên là người nhà họ Trần, nên ông ta không sợ Trần Hoàng Thiên sẽ tiêu diệt nhà họ Trần, vì vậy ông ta cũng không vội đứng về phía Trần Hoàng Thiên. Nếu Trần Hoàng Thiên có thể tiêu diệt được Hàn Môn, lúc đó ông ta đứng về phía anh cũng chẳng muộn, còn nếu như lật ngược thế cờ bị Hàn Môn tiêu diệt, và ông không đứng về phía Trần Hoàng Thiên nên Hàn Môn cũng sẽ không có lý do gì để trách tội ông.

Trong lòng ông ta đang tính toán như thế.

Trần Hoàng Thiên dường như có thể nhận ra được sự tính toán trong lòng Bác cả của mình, vì vậy anh không quan tâm đến nó nữa. Thay vào đó, anh xoay sang nhìn Lý Nam Cương: "Nghe nói vào ngày tao bị tai nạn, mày đã dẫn người đến để tàn sát nhà họ Trần của tao đúng không?"

Lý Nam Cương biết rằng có sợ cũng vô dụng, liền cắn răng, mạnh mẽ nói: "Vậy thì sao? Tao nói cho mày biết, mày đừng tự phụ quá, mày đấu không lại Hàn Môn đâu. Nếu mày dám động đến Hàn Môn, à mà khoan nói đến đánh đấm đi, cho dù mày có đánh bại được người của Hàn Môn, thì mày cũng tuyệt đối không thể thắng được minh chủ của bọn tao. "Mày làm như vậy là đang tự đào mồ chôn mình đấy. Minh chủ của bọn tao không giết hết cả nhà mày đã vô cùng nhân từ rồi. Nếu mày dám động đến Hàn Môn, minh chủ của bọn tao nhất định sẽ giết sạch cả nhà mày, mày có tin không?"

Trần Hoàng Thiên ánh mắt lạnh lùng: "Chết đến nơi rồi mà vẫn còn mạnh miệng uy hiếp tao như vậy sao, vậy thì mày sẽ phải chết trước!"

Sau khi nói dứt câu, Trần Hoàng Thiên giơ tay lên, ngưng tụ thành một thanh kiếm sáng chói dài hai mét bảy tấc.

Vừa thoạt nhìn "Ha ha ha!"

Lý Nam Cương đột nhiên vui mừng cười lớn: "Chỉ với thực lực của Thần Cảnh tầng bảy, mà cũng dám đến đây đòi tiêu diệt Hàn Môn. Thật đúng là gan lớn thấu trời mà, xem Hàn Môn của bọn tao như chốn không người sao" "Toàn bộ người của phái Thiên Môn, xông lên giết cho tao, giết hết cái đàm liều lĩnh không sợ chết là gì này, để chúng biết thực lực của Hàn Môn mạnh mẽ như thế nào."

Giọng anh ta trầm xuống. Lưu chưởng môn của phái Thiên Sơn cùng với năm vị trưởng lão lập tức đứng lên. "Tên ngông cuồng của Thần Cảnh tầng bảy, dám kiêu ngạo như vậy, muốn chết đây mà!"

Lưu chưởng môn lạnh giọng nói, sau đó ngưng tụ ra con dao sáng chói dài hai mét tám tấc.

Mấy ông trưởng lão cũng lần lượt ngưng tụ thành những con dao nhỏ dài năm đến sáu tấc.

Lúc này, Hoa Quỷ Thủ của Ngũ Độc Môn chế nhạo nói: "Chàng trai trẻ tuổi, cậu tuổi đời còn trẻ, có căn cơ tu luyện như vậy tôi đây rất khâm phục, nhưng chỉ dựa vào căn cơ tu luyện ấy của cậu, mà vẫn muốn tiêu diệt Hàn Môn, đúng thật là như người si nói mộng. Đừng nói đến chuyện giết Hàn minh chủ, mà ngay cả Lưu chưởng môn cậu cũng chẳng giết được đâu, tôi cũng không biết cậu lấy đâu ra dũng khí mà lại dám đến đây đòi tiêu diệt Hàn Môn như vậy. "Ha ha!" Тrцу*eлАРР.cоm trang web cập nhật nhanh nhất

Lý Nam Cương cười cười: "Trần Hoàng Thiên, mày đã nghe chưa? Hoa chưởng môn cũng đã nói rồi, trình độ của mày đừng nói là giết minh chủ của bọn tao, mày còn không phải là đối thủ của Lưu chưởng môn và Hoa chưởng môn đầu. Mày lấy đâu ra dũng khí mà dám láo xược như vậy chứ?" "Bây giờ lập tức quỳ xuống cho tạo. Tao có thể tạm thời tha cho cái mạng chỉ của mày, để mày lại cho Hàn minh chủ xử lý, Lúc đó tùy tâm trạng của Hàn minh chủ định đoạt vậy. Có lẽ Hàn minh chủ sẽ nể mặt người con gái mày yêu là Dương Ninh Vân mà giữ lại cái mạng chó của mày. Nếu mày tiếp tục láo xược như vậy, tao chỉ cần nói một câu, cái đầu chó của mày sẽ ngay lập tức rơi xuống đất.

Trần Hoàng Thiên không vội làm gì mà thờ ơ hỏi: "Ninh Vân bị bệnh gì, có cần phải đưa sang Mỹ để chữa trị không?"

Lý Nam Cương chế nhạo: "Mày nên tự lo cho thân mày đi. Cô Dương có được sự yêu thương của minh chủ bọn tạo, cô ấy đang có một cuộc sống rất tốt. Hiện giờ cô ấy đã mang thai dòng màu của Hàn minh chủ. Cái thai cũng được một tháng rồi, nên mày cũng đừng vương vấn cô ấy làm gì nữa, bởi vì bây giờ cô ấy đã là người phụ nữ của minh chủ bọn tao rồi”

Trần Hoàng Thiên mắt ướt đẫm khi nghe thấy câu này: "Ninh Vân mang thai rồi sao?" “Ừ” Lý Nam Cương cười nói: “Không phải lúc nãy tạo đã nói cho mày nghe rồi sao, minh chủ bọn tao đã làm cho cô ấy có bầu. Bây giờ mày đang rất ngạc nhiên đúng không, rất ngỡ ngàng đúng không, và cũng đau lòng lắm đúng không?”

Thật ra cái thai đó là của Trần Hoàng Thiên, bởi vì cô ấy là vợ trên danh nghĩa của Hàn Tử Minh, nên đương nhiên anh ta nghĩ rằng cô có thai với Hàn Tử Minh.

Rắc rắc!

Trần Hoàng Thiên nắm chặt tay trái, làm phát ra âm thanh như tiếng pháo nổ vang.

Hàm răng của anh nghiến chặt vào nhau.

Anh tin rằng Dương Ninh Vân không phải tự nguyện, mà là do Hàn Tử Minh đã dùng tỉnh mạng của người nhà cô để uy hiếp cô, vì vậy anh nghĩ rằng Hàn Tử Minh đã làm cho cô ấy mang bầu. Anh không trách Dương Ninh Vân, cũng không có quyền gì để trách cô, bởi vì cô là người đã cho đi nhiều nhất và cũng là người phải chịu đựng nhiều đau khổ nhất

Anh sẽ không vì chuyện này mà khinh thường cô, mà càng yêu cô và càng cảm thấy mình nợ cô nhiều hơn. "Sao rồi? Mày thấy khó chịu sao?" Lý Nam Cương chế nhạo nói: "Mày khó chịu chuyện gì chứ, mày chỉ là đồ rác rưởi, chẳng khác nào con kiến đối với minh chủ của bọn tao, mày còn dám tỏ thái độ sao?" "Tao hỏi mày một lần cuối cùng, mày có đầu hàng hay không, tao sẽ hạ lệnh lấy đầu mày đó!" Trần Hoàng Thiên không thèm để ý tới anh ta, mà nhìn về phía Lưu chưởng môn, lạnh lùng nói: "Tây Bắc Vương, là do ông giết chết đúng không?" “Vậy thì sao?” Lưu chưởng môn hừ lạnh một tiếng: “Chỉ dựa vào cậu, thứ rác rưởi này mà muốn báo thù cho Hồ Cửu Đạo sao?

Không ngờ, sau khi nói xong. "Lũ kiến này cùng nhau xuống địa ngục đi!"

Trần Hoàng Thiên hét lên, thân thể chợt như chấn động, tốc độ nhanh như cơn gió lao vụt qua, thanh kiếm sáng chói xẹt qua cổ của Lưu trương mỗn và năm vị trưởng lão, nhanh đến mức áp đảo.

Khi Trần Hoàng Thiên đi vòng quanh và dừng lại phía sau họ, liền có máu nhỏ trên lưỡi kiếm dài trên tay anh.

Lưu minh chủ và năm vị trưởng lão, hai mắt trừng lên mở to, trên cổ hiện ra một vòng máu, và máu không ngừng chảy ra.

Giây tiếp theo!

Keng keng! Sáu cái đầu lần lượt rơi xuống đất, và máu phun như một đài phun nước. "Aaaa!"

Nhiều người hoàn toàn bị sốc, bắt đầu la hét không ngừng. “Ôi, chết tiệt!”

Hoa Quỷ Thủ, chưởng môn Ngũ Độc Môn kinh ngạc nhảy dựng lên. "Ôi trời ơi!"

Lý Nam Cương thậm chí ngồi phịch xuống đất, vẻ mặt như vừa nhìn thấy ma, đã kinh ngạc lại càng thêm phần kinh ngạc.

Anh ta không bao giờ ngờ được rằng Thần Cảnh tầng bảy của Trần Hoàng Thiên thực sự có thể ngay lập tức giết chết Lưu chưởng môn của Thần Cảnh tầng tám cùng với năm vị trưởng lão.

Điều này thật sự quá kinh khủng! Ôi sao lại kinh dị như vậy chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play